Chương 44: Biết rõ hắn hại ngươi, ngươi còn gọi hắn là Điện hạ?

Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)

Sắp hết một năm, trên đường cũng thế, trong phủ cũng thế, dường như tất cả mọi người đều đang vội vàng đặt mua vật tư ngày Tết. Giá rét và tuyết lạnh chẳng thể át được sự náo nhiệt, phòng tầm mắt tới, đâu đâu cũng mang không khí vui mừng.

Lệ Khâm bận rộn với các công việc trong cung, sau khi ăn trưa cùng tôi xong, liền vội vã trở lại Đông xưởng.

Hôm nay không có tuyết, tôi bọc kín quần áo, chậm rãi đi dạo trong phủ.

Sau khi giải xong cổ trùng và thuật thôi miên, tần suất khám và chữa bệnh của tôi cũng khôi phục lại như cũ. Mấy ngày nay, cứ uống một bát rồi một bát canh vào bụng, độc tố trong cơ thể cũng bắt đầu tan biến. Tinh thần của tôi trở nên càng ngày càng tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ba năm sau, thế mà tôi có thể tìm lại được một chút uyển chuyển mềm mại của những ngày xưa cũ.

Mặc dù trình độ võ công của tôi không thể khôi phục được, điều này cũng đủ để chứng minh rằng, tôi còn có thể luyện võ, mà không phải làm một phế nhân cả đời.

Nếu như có thể, tôi muốn một lần nữa trở thành hành ám vệ, thực hiện lời hứa của tôi, rút kiếm bảo vệ Lệ Khâm.

Khối ngọc tỳ hưu treo trên thắt lưng nâng lên hạ xuống, mềm mại tung bay theo gió, tựa như tâm tình của tôi lúc này.

Sau khi đi ngang qua dược phòng thì chợt im lặng.

Người dân ở nước Đại Thương rất chú trọng đến Tết Âm lịch. Nếu không phải bệnh tình quá mức nghiêm trọng, đại đa số mọi người sẽ cất hết thuốc men trong nhà đi, cầu phúc cho năm tiếp theo sẽ không bệnh tật triền miên, chứ đừng nói là đến dược phòng bốc thuốc.

Vậy nên, trước cửa dược phòng quạnh quẽ, một thân mặc áo màu xám, tay cầm gói thuốc của A Nguyên trông đặc biệt rõ ràng.

Nghĩ kĩ lại thì, đã vài ngày rồi tôi không nhìn thấy cô ấy trong phủ. Bởi vì A Nguyên cũng không phải nô tịch thật sự, Lê Khâm cho phép cô ấy tự do đi lại. Mấy ngày nay lúc có lúc không, mọi người tập mãi thành quen, chưa bao giờ dò hỏi, còn tưởng rằng cô ấy đang gấp gáp chuẩn bị kế hoạch báo thù.

Ngoài ý muốn gặp lại ở đây, tôi không biết mình nổi điên cái gì, thế mà theo bản năng thả chậm bước chân, cẩn thận đi sau cô ấy.

Thực ra cũng không phải là tôi muốn theo dõi cô ấy, chỉ là cô ấy chưa từng quay đầu lại, tôi liền không tiếng động một đường theo sau. Đi qua ba phố lớn, men theo mấy khúc quẹo, A Nguyên cuối cùng cũng dừng lại trước một phòng ốc không mấy nổi bật, rồi hờ hững quay đầu lại: "Kha công tử có muốn vào ngồi một chút không?"

Sắc mặt tôi đỏ rực, lúng túng sờ sờ mũi, đi ra từ góc tường.

"Lại đây."

Cô ấy cắm chìa vào chiếc ổ khoá to đến mức kì dị, lại kéo xích sắt quấn bốn, năm vòng trên khe cửa xuống, đẩy cửa ra, bình tĩnh ngoắc ngoắc tay về phía của tôi.

Đã ở quen trong phủ Đốc công xa hoa cực điểm, lúc mới bước vào trong ngôi nhà này, tôi chỉ cảm thấy đơn sơ đến nỗi khó tin. Ngoài một bàn hai ghế, dường như không có mấy đồ dùng trong nhà. Phía bên trái hẳn là phòng ngủ, cũng không có cánh cửa nào ngăn cách, chỉ tuỳ tiện che chắn bằng một chiếc rèm. Bởi vì ngôi nhà ở trong ngõ hẻm, ánh nắng khó có thể chiếu đến. Toàn bộ căn phòng đều được bao phủ bởi bóng tối, nửa điểm không giống nơi ở bình thường, mà giống lao tù, mật thất, hang ổ của ma vật.

Nhưng nhìn kỹ lại thì khá sạch sẽ, không hề ẩm ướt giống như trong tưởng tượng của tôi.

A Nguyên mở khoá bên trên cửa sổ, đẩy ra bên ngoài, rốt cuộc cũng có một vài tia nắng yếu ớt chiếu vào, xua tan sự âm lãnh trong cả căn phòng.

"Kha công tử ngồi xuống trước đã, để ta đi xem A Uyển, nói không chừng nàng ấy cũng muốn nói chuyện với ngươi." Cô ấy rót cho tôi một chén nước lọc, xoay người đi vào trong phòng ngủ, "Có lẽ nói xong, tâm tình nàng ấy sẽ tốt hơn chút, bệnh cũng mau khỏi."

Màn cửa bị xốc lên rồi hạ xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi chỉ nhìn thấy bên trong một mảnh tối tăm.

Rồi truyền đến tiếng xích sắt kéo lê, chậm rãi, nặng nề.

Tôi sởn cả tóc gáy.

Lúc trước Lệ Khâm cũng nói với tôi, Lâm Uyển là bị A Nguyên đem đi. Tôi vốn cho rằng A Nguyên ghi hận chuyện cô ấy bị bỏ thuốc, hiện tại xem ra...

Làm sao tôi lại không nhớ cái âm thanh này. Từng có một thời gian rất dài, xích sắt khoá ở mắt cá chân của tôi, vang vọng theo từng bước chân của tôi...

Lâm Uyển bị A Nguyên...

Màn cửa lại bị xốc lên một lần nữa. Một nữ tử sắc mặc ửng hồng một cách quái dị bị A Nguyên nửa đỡ nửa ôm đem ra ngoài. Trên người cô ấy bị bọc kín mít, một đầu tóc đen chưa buộc, xoã ra như dòng suối. Từ hành động bất tiện có thể nhìn ra cô ấy bị què, khác một trời một vực với bộ dáng xinh đẹp linh hoạt ngày thường.

Trong lòng tôi giật mình, liên tục đứng dậy nhường chỗ. A Nguyên lắc đầu với tôi, để cô ấy trong lòng rồi ngồi lên trên chiếc ghế có chỗ dựa lưng.

Lâm Uyển rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười một cách tự giễu.

Tôi có chút không hiểu tình huống bây giờ là sao, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, chỉ có thể nhìn lên A Nguyên với ánh mắt nghi hoặc. A Nguyên gật đầu với tôi, rồi nói: "Lúc trước A Uyển đắc tội với ngươi, Xưởng công đã phế bỏ một chân của nàng, kính xin Kha công tử không cần chú ý. Hiện tại nàng ấy đã biết sai, có mấy lời muốn nói hết với công tử, xin đại nhân độ lượng."

"Nếu như Kha công tử cảm thấy vẫn chưa hết giận, cũng có thể phế đi cái chân còn lại của ta." Lâm Uyển đột nhiên tiếp lời, lại bị A Nguyên xen ngang.

"A Uyển!"

Tôi cũng sợ hết hồn, căng da đầu tiến lên giải vây, lắc đầu với A Nguyên một cái: "Ta muốn chân của cô ấy để làm gì. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

Dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ A Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Đa tạ công tử, vậy thì ta đi sắc thuốc đã."

Nói xong, cô ấy cầm theo gói thuốc quay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai chúng tôi.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, khó tránh khỏi cảm giác lúng túng. Tôi đứng dậy, giả bộ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, tận lực rời xa Lâm Uyển: "Ngươi và A Nguyên..."

"Không phải ngươi cũng từng bị buộc cái thứ đồ chơi này sao?" Phía sau truyền đến âm thanh kim loại va chạm vào nhau, là Lâm Uyển cử động, co chân cuộn tròn trên ghế, "Giống nhau cả thôi."

Tôi hít một ngụm khí lạnh.

"Trong khoảng thời gian này, ngươi có gặp lại Thương Dực Yển không?" Cô ấy bày tỏ dáng vẻ không để ý chút nào, còn đổi đề tài, ngẩng đầu hỏi tôi.

Thương Dực Yển là tên huý của Thuận vương Điện hạ, tại sao cô ấy lại...?

"Điện hạ cùng Đốc chủ bất hoà, tự nhiên nhiên không có lui tới."

Đổi lại là một tiếng cười lạnh lùng trào phúng: "Biết rõ hắn hại ngươi như vậy, ngươi còn gọi hắn hai tiếng Điện hạ?"

"Dù sao cũng là chủ nhân phụng dưỡng mười năm có thừa..." Tôi cân nhắc trả lời.

Lâm Uyển nghe vậy thì trực tiếp trợn tròn mắt lên.

"Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa quên được tình cũ? Tên rác rưởi kia thực sự đáng giá để ngươi yêu thích lâu như vậy sao?"

Tôi sững sờ.

Tôi muốn đáp lời phủ định, nhưng lại không hiểu làm sao cô ấy có thể biết được sự ái mộ lúc trước của tôi đối với Điện hạ. Còn nữa, tại sao cô ấy lại nói một cách chắc chắn như vậy, như thể đây là điều mọi người ai ai cũng biết?

"Nghe này, Kha Cảnh Dần." Lâm Uyển đột nhiên ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc, "Chúng ta đều là quân cờ bị Thương Dực Yển vứt bỏ, cho nên ta cũng không cần lừa dối ngươi làm gì. Nói là ngươi ái mộ hắn cũng được, trung thành với hắn cũng được, thế nhưng tất cả là do hương liệu mà hắn luôn luôn mang theo bên người. Không phải ngươi thực sự yêu thích hắn, mà chỉ là do trúng dược liệu thôi. Chuyện hắn thao túng ngươi cũng không phải bí mật gì trong hàng ngũ những trợ thủ đắc lực chúng ta. Canh thuốc đưa từ Hoàng cung bị Nhị hoàng tử động tay động chân, hắn vẫn luôn theo dõi sát sao, vốn có thể trực tiếp can thiệp, căn bản không cần đến một người thí nghiệm thuốc nào cả. Ngươi chỉ là món đồ chơi để hắn kiểm tra tác dụng của hương liệu, kiêm thứ đồ tiêu khiển trong lúc cấm túc của hắn."

Một lượng thông tin lớn bị cô đọng lại chỉ còn dăm ba câu. Lâm Uyển nói rất chậm, từng câu từng chữ đập vào người tôi, khiến cho chút ít tình cảm ấm nóng giấu ở góc tối tăm nhất trong tôi chậm rãi tan ra.

"Sát thủ không thể động chân tình. Ta từng là trợ thự thủ đắc lực nhất của hắn, vốn tưởng rằng hắn cũng có chút ít cảm tình với ta, lại không nghĩ đến, một khi ta mất khi tác dụng, hắn đuổi tận gϊếŧ tuyệt còn hơn cả ngươi..."

Cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa, tôi cũng theo ánh mắt kia mà nhìn sang đó, A Nguyên vẫn chưa trở về.

"Ta không muốn nói cụ thể hơn, nói chung tên cặn bã kia có nhiều thủ đoạn vô cùng. Ta không còn sống được bao lâu nữa, nàng ấy vẫn còn chưa biết."

"Nàng" là ám chỉ A Nguyên sao? Cô ấy muốn chết, A Nguyên lại không hề biết?

"Tại sao lại nói chuyện này với ta?" Tôi nhíu mày.

"Bởi vì ta muốn Thương Dực Yển phải xuống địa ngục sớm hơn ta." Lâm Uyển nửa cười nửa cắn răng, trả lời một cách âm trầm.

"Nhưng ta cũng chỉ là một phế nhân, không thể giúp được gì cho ngươi."

Cô ấy cười thành tiếng, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, hờ hững nói: "Ngươi không giúp được ta, nhưng có người có thể. Ta đã nói xong rồi, ngươi có thể đi về."

Nóc nhà...

Mãi đến khi rời khỏi căn phòng nhỏ, dọc theo đường lớn trở lại phủ Đốc công, tôi mới nhớ ra hồi trước Lệ Khâm phân phó hai ám vệ đi theo bảo vệ tôi. Bởi vì công phu của họ cao hơn tôi quá nhiều, tôi không có cách nào nhận ra sự tồn tại của họ, cho nên cũng thường xuyên quên mất.

Những lời nói của Lâm Uyển căn bản không phải để cho tôi nghe, mà là lợi dụng ám vệ, truyền đạt đến Lệ Khâm.

Ai...

Cô ấy thực sự rất thông minh, đến nỗi khiến tôi trông có vẻ ngu ngốc.

Tuyết rơi rồi.

Một bông tuyết rơi xuống chóp mũi của tôi, trong nháy mắt tan ra thành nước, bị tôi dùng ống tay áo lau đi.

Làm sao có thể chưa bao giờ nghĩ tới? Tình cảm gần mười năm nhanh chóng tiêu tán trong vòng mấy tháng, không chỉ bởi sự xuất hiện của Lệ Khâm, mà cũng vì tôi đã rời xa mùi hương quỷ dị trên người Thuận vương... Lúc trước, tôi thật sự rất yêu thích mùi vị đó, thích đến nỗi si mê.

Cho dù phải chịu đựng nỗi đau đứt đoạn gân cốt, chỉ cần ngửi được mùi hương đó, tôi liền cảm thấy thoả mãn.

Tôi bước nhanh chân hơn, rồi bắt đầu chạy chậm.

Cũng không biết là mình đang muốn tránh tuyết, hay là tưởng trở lại bên người Lệ Khâm.

Trong lòng không có phẫn hận là giả, nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn.

Rốt cuộc, cũng có thể đúng lý hợp tình, yêu thương hắn.