Tôi từng là người của Bát vương gia. Làm người hầu nhỏ trong Thuận vương phủ, chỉ làm ba chuyện: bảo vệ Điện hạ, chăm chỉ luyện võ, giấu kỹ ái mộ.
Hiện tại, tôi hối hận chết đi được.
Không phải hối hận là người của Ngài, mà là hối hận từ trước đến nay đã luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của ám vệ, hầu như chẳng bao giờ cùng đồng nghiệp nói chuyện, nên là những thời điểm cần đến miệng lưỡi như này, tôi không thốt ra lời nào.
Tôi còn hối hận mình ăn no căng diều, nhất định phải đem mấy tỳ nữ đuổi đi, cho nên bây giờ chậu than lạnh ngắt cũng không ai phát hiện, còn bị Cửu thiên tuế phát hiện.
Nhưng hối hận thì cũng chẳng có ích, không thay đổi được chuyện hắn một đường đem tôi tới nhà chính, nhét cả người sâu vào trong chăn.
"Đốc chủ." Tôi khϊếp đảm ngồi dậy, chỉ sợ có vô số gai nhọn ghim bên trong chăn đệm, nhưng cũng không dám làm hành động gì trái lời, "Thuộc hạ sao xứng cùng đốc chủ cùng giường, này e là... Trái với phép tắc."
"Trái với phép tắc?" Hắn giang rộng hai tay để tỳ nữ hầu hạ cởi ra quan phục rườm rà, nghe thấy vậy thì trào phúng liếc nhìn tôi, "Chuyện trái với phép tắc hơn không phải cũng đã làm rồi sao?"
Sắc mặt tôi cứng đờ.
Rõ ràng đây là kí ức tôi muốn quên đi nhất, cũng chẳng biết vì sao hắn cứ nhất định phải lặp đi lặp lại nhiều lần. Tuy rằng phía trước không có gương, chính tôi cũng biết chắc hẳn mình đang đỏ mặt.
"Thuộc hạ..." Tôi chỉ biết chăm chú nhìn vào người tỳ nữ đang cúi đầu làm việc.
Thế mà lại bị hắn cắt lời: "Thuộc hạ? Ngươi là thuộc hạ của ai?"
Cửu thiên tuế bảo tỳ nữ lui xuống, quay người nhìn tôi chằm chằm.
Không có tầng tầng quần áo che giấu, tôi mới phát hiện thực ra hắn chẳng gầy yếu như những thái giám khác. Trái lại, có một thân hình vạm vỡ của người học võ. Cho dù còn sót lại một lớp áσ ɭóŧ, tôi cũng có thể nhìn thấy bắp thịt rắn chắc tráng kiện.
Tôi nhìn hắn đi thêm hai bước, dùng ngón tay kẹp lấy hàm dưới của tôi, ép tôi phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Kha Cảnh Dần." Mặt hắn kề sát vào tôi, có chút ý vị thâm trường mà hạ thấp giọng xuống: "Bát vương gia đã đem ngươi, bao gồm cả khế ước sinh tử của ngươi tặng cho ta. Ngươi đã không còn là thuộc hạ của hắn, cóbiết không?"
Khế ước sinh tử của ám vệ cũng giống như giấy bán thân của tỳ nữ. Ở trong tay ai, người đó trở thành chủ nhân mà tôi phải toàn tâm cống hiến. Ngày trước, khế ước sinh tử này nằm ở trên kệ đầu giường Điện hạ, cùng hắn hàng đêm làm bạn.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý từ đầu, tôi vẫn có một cảm giác hơi khó chịu. Tôi cố nén lại l*иg ngực phập phồng, tận lực cưỡng ép bản thân mình không lộ ra điều gì.
Tôi hạ mắt xuống khỏi tầm mắt hắn, cung kính hành lễ: "Vâng, thuộc hạ đã hiểu."
"Ngươi hiểu cái gì?"
"Ngày sau thuộc hạ sẽ dốc toàn lực cống hiến cho đốc chủ." Câu trả lời quy củ này ngược lại tôi nói ra rất dễ.
Tôi thấy thế nào thì câu trả lời này cũng không phạm sai lầm, thế mà hắn lại đột nhiên cười rộ, trông có vẻ không vui. Ngón tay hắn càng thêm dùng sức, đem khuôn mặt cúi thấp của tôi một lần nữa nhấc lên, "Bây giờ người là tên ma ốm đến cả nóc nhà cũng không tự xuống được. Người lấy cái gì để cống hiến cho ta?"
Hắn lại kề sát vào khuôn mặt tôi, khi nói chuyện hơi thở dều đều phả lên, khiến tôi không nhịn được mà nhớ lại đêm hỗn loạn ấy —— cũng là tại gian phòng này, trên cái giường này, cùng hoạn quan này.
Cả người tôi rợn cả tóc gáy, cái miệng chết tiệt không tránh khỏi nói lắp: "Nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thuộc, hạ, không chối từ."
"Hoàn cảnh của Thuận vương như vậy còn không thiếu một tên ám vệ là người. Tất nhiên ta cũng không thể nào thiếu."
"Đốc chủ..."
"Nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không cần tới ngươi. Hiện tại việc ngươi cần làm, chỉ có ngủ trên giường cùng ta."
Hắn đột nhiên thả cổ tay tôi ra, thuận thế đẩy một cái, đem tôi ngã nhào vào phía bên trong giường, rồi hắn cũng lên theo, cách một lớp chăn đem tôi đặt dưới thân.
Tôi theo bản năng nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.
"Ngươi đang sợ." Hắn trực tiếp nhìn thẳng vào mắt ta, vừa cười vừa nói rõ rành rành, "Đêm qua không phải cầu xin ta yêu thương ngươi sao? Làm sao bây giờ lại sợ hãi thế?"
Thực ra không phải tôi sợ, mà chỉ là căng thẳng. Cả chiếc giường đều mang hương vị trầm hương độc nhất của hắn, theo hô hấp của tôi mà vào trong phế quản, phảng phất như bị hắn một lần nữa xâm phạm.
Tuy rằng nơi này rất ấm áp, nhưng nếu tôi được chọn, gian phòng lạnh băng không có chậu than kia quả thật là tự do hơn nhiều.
Tôi cân nhắc mở miệng: "Thuộc hạ thấp hèn..."
Bốn chữ vừa nói ra, nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh băng. Tôi vội vã thu miệng.
"Ta tốn không ít thứ mới có được ngươi từ chỗ Thuận vương. Nếu ngươi chết vì giá lạnh, đồ vật của ta, ta vẫn có thể thu hồi." Cửu thiên tuế giận rồi, âm cuối lại mang một chút lanh lảnh, cũng không biết là tôi chọc giận hắn chỗ nào, "Nếu ngươi không muốn hắn gặp thêm phiền phức, đoàng hoàng ở đây cho ta."
Hắn dường như có thể nhìn thấu lòng người, chuẩn xác nắm lấy điểm yếu tận sâu trong tâm can của tôi.
"... Dạ, thuộc hạ tuân mệnh." Tôi bé ngoan đáp lời.
Hắn lại càng tức giận hơn, cau mày, miệng mím thành một đường thẳng, nhắm mắt lại hòng che lửa giận của mình, l*иg ngực thì gấp gáp phập phồng.
Người này cũng quá là biến ảo không ngừng, đến tột cùng là làm sao tức giận? Mọi người đều nói gần vua như gần cọp, hoá ra gần hán công cũng giống như vậy sao?
Tôi theo bản năng co rúc trong chăn, sợ rằng mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
May mắn là, hắn cũng không tiếp tục dằn vặt tôi nữa. Ổn định một lúc, vươn người xuống khỏi thân mình tôi, vén chăn lên, nằm ra phía ngoài giường.
"Còn dám xưng là thuộc hạ, ta liền chặt đứt đầu lưỡi của ngươi."
"Kha Cảnh Dần, từ hôm nay trở đi, bất kể là trước mặt Thuận vương, hay là trước mặt Hoàng thượng, ngươi đều là nam sủng của ta. Nếu như nói sai..." Hắn không nhìn vào tôi, nhắm mắt lại quy củ mà ngửa mặt nằm thẳng, ngữ khí lạnh lùng: "Ta không thể gϊếŧ ngươi, nhưng có thể gϊếŧ người khác."