Tôi là người của Bát vương gia.
Từ lúc năm tuổi đến hai mươi hai tuổi, tổng cộng mười bảy năm tròn, niềm tin này chưa bao giờ dao động.
Đêm Giao thừa, vốn nên là thời điểm gia đình đoàn viên, Điện hạ vẫn như cũ bị cấm túc trong phủ. Vị kia ở trong cung không mời hắn tiến cung tham gia gia yến, cũng không có ban thưởng đồ ăn vào phủ.
Ngược lại, cái gọi là thuốc "trị liệu bệnh tim" vẫn không có ngừng lại, cứ ba ngày một bát như thường lệ đưa tới.
Điện hạ hiếm khi mất bình tĩnh như thế. Thái giám chân trước vừa rời đi, hắn chân sau liền đem nghiên mực đánh vỡ nát tan. Một miếng ngọc thạch phi ra ngoài, cửa sổ đập ra một lỗ. Hạ nhân trong phủ sợ tới không dám thở mạnh, chỉ lo sẽ đưa tới hoạ sát thân.
Nhưng cuối cùng Ngài vẫn chỉ tự giam mình trong thư phòng, nhắm mắt bình phục một hồi lâu. Mãi đến khi hoàn toàn bình tĩnh, Ngại mới nhấc tay gọi tôi đến.
Bên trong thư phòng không còn người nào khác, tôi cúi đầu quỳ gối bên chân của Ngài. Không cần Ngài mở miệng, liền tự giác bưng thuốc trên bàn lên một hơi uống cạn sạch.
Hành động như vậy tôi đã làm hai năm. Thuốc trong hoàng cung đưa tới, thực ra tất cả đều là tôi uống. Điện hạ một giọt cũng không chạm vào, căn cứ theo biểu hiện của tôi mà đối ngoại diễn trò.
Chỉ vì Điện hạ là một chủ nhân tốt, cho nên tôi nguyện ý.
Có lẽ là thuận theo ngày lễ náo nhiệt, độc tính bên trong so với thường ngày cũng nhiều thêm không ít. Chưa tới nửa khắc, tôi đã có phản ứng.
Đầu tiên là không còn sức lực, từ tận xương tuỷ từng cơn bủn rủn, sau đó lan nhanh đến toàn thân. Lấy dạ dày làm trung tâm, nỗi đau đến tê tái bắt đầu chiếm cứ bắp thịt toàn thân. Cái đau buốt ấy giống như đem kinh mạch toàn thân quấn vào nhau, kết thành một cái nút, rồi lấy móng tay sắc bén nhất tàn nhẫn gảy lên.
Cũng giống như có người đem hàng mấy chục ngàn ngân châm đâm sâu vào thân thể, rồi mạnh mẽ rút ra. Liên tục nhiều lần, kim đâm da thịt đến nỗi nát bét, hóa thành nước mủ.
Thật sự rất đau, trước mắt tôi chỉ còn màu đen. Tôi muốn ngất đi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, tầm mắt mơ hồ, áσ ɭóŧ cũng ướt đẫm.
Tôi cắn chặt hàm răng, tự ép mình phải tỉnh táo, rồi chậm rãi nghiêng người, tựa vào đầu gối Điện hạ.
Đây là đặc quyền của tôi khi uống thuốc thay cho Điện hạ, cũng là cơ hội duy nhất mà tôi cùng Ngài tiếp xúc.
Mùi hương trầm ổn của Ngài chậm rãi an ủi linh hồn tôi, mà cơ thể của tôi dường như cũng chẳng còn đau đớn đến thế.
Điện hạ là một chủ nhân tốt. Ngài thương tiếc thuộc hạ, mà thuộc hạ như tôi vậy mà đối với Ngài lại mang theo du͙© vọиɠ dơ bẩn bất kính.
Dược tính trong chén thuốc này không nhỏ, từng cơn đau đớn so với cơn trước lại càng mạnh hơn. Tôi bị khổ sở dày vò, ngũ giác trở nên trì độn, chỉ có mùi máu trong miệng càng thêm tanh tưởi nồng nặc. Tôi còn chẳng thể kéo nổi mí mắt, suy nhược mà khép mi lại, kiên cường chống đỡ cơn đau tiếp theo.
Thời gian giống như bị kéo dài vô hạn. Chỉ cần Điện hạ không nhúc nhích, tôi biết mình còn có thể nhịn.
Ý thức càng thêm mơ hồ, dường như có người đẩy cửa tiến vào thư phòng. Không có hạ nhân thông báo, cũng không có hành lễ thỉnh an, chỉ có tiếng bước chân ngày càng gần hơn, cuối cùng dừng ở đối diện Điện hạ.
Thế này là không hợp quy củ. Tôi muốn tới kiểm tra, nhưng không biết làm sao với đầu ngón tay không ngừng run rẩy vì đau.
"...Hán công oai phong... Đến làm khách của Thuận vương phủ ta..."
Có tiếng đối thoại lờ mờ truyền đến. Điện hạ cùng người kia trò chuyện, âm thanh dường như rất xa, mà cũng rất gần. Tôi nghe không rõ, thậm chí tôi nghĩ mình sắp chết rồi.
"... Chưa ra khỏi phủ nửa bước, việc trên triều đình từ lâu..."
"... Hán công... Để ý..."
Tôi chỉ còn biết thanh âm trầm ổn của Điện hạ bên tai, có đứt quãng, nhưng vẫn đều đặn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đau đớn bắt đầu giảm bớt. Chịu đựng qua cơn, tôi vẫn còn đau, nhưng không còn thống khổ như trước.
Tôi như trút được gánh nặng, vui mừng vì mình vẫn còn sống, nhưng mà vẫn muốn tiếp tục dựa vào đầu gối của Ngài, nên không có mở mắt ra.
Cuộc nói chuyện của họ như thể đã kết thúc. Điện hạ khẽ cười một tiếng, đột nhiên đưa tay sờ đỉnh đầu của tôi, thậm chí nhẹ nhàng xoa xoa, không biết là đùa hay là động viên.
Bàn tay giấu trong vạt áo của tôi khẽ run. Mồ hôi từ chóp mũi chảy xuống, rõ ràng là kiệt sức, nhưng tim vẫn rần rần mà đánh trống.
Điện hạ chấp nhận tôi dựa vào chân Ngài khi độc tính phát tác, nhưng Ngài chưa bao giờ chủ động chạm vài tôi như vậy, lại còn ôn nhu đến thế.
Ngài luôn lạnh nhạt, cao cao tại thượng...
"... Thuốc từ trong cung đưa đến phủ của ta... Đều qua tay hán công... Hắn, đốc công so với bản vương không phải còn rõ ràng hơn sao?"
Dược tính còn chưa biến mất hoàn toàn, choáng đầu vô cùng. Tôi cố lắng tai nghe, nhưng âm thanh của Ngài vẫn có chút mơ hồ.
Người đối diện nói câu gì đó, Điện hạ đột nhiên trầm mặc.
Mấy hơi thở sau Ngài mới tiếp tục mở miệng.
"Hán công không chê, xin cứ tự nhiên."
Từng câu từng chữ vang lên bên tai. Ngài vừa dứt lời, tôi bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Bả vai bỗng nhiên đau đớn. Đầu óc tôi quay cuồng chóng mặt, mãi đến khi hai má áp xuống mặt đất lạnh băng, tôi mới ngu ngốc hiểu được mình vừa bị Điện hạ đạp ra ngoài, bị đá văng như một cỗ thi thể, như một đống rác thải.
Thân thể đã đến cực hạn, tôi mềm nhũn ngã trên mặt đất, cũng không nhúc nhích. Đôi mắt nhắm chặt lại, linh hồn tựa như chuẩn bị thoát ly khỏi cơ thể.
Có người ôm lấy thân thể tôi hướng phía Điện hạ cúi một chút, động tác hờ hững, khí lực lại rất lớn.
"... Ngày khác... phủ của Bát vương gia... Lòng biết ơn..."
Tôi gắng hết sức mở mắt ra nhìn. Ý thức cuối cùng chính là một đôi giày đen, thêu hoa văn mây mù.
Rồi hoàn toàn ngất đi.