Cuối mùa đông năm đó, Ôn Hòa An mất hết quyền lực, bị phế truất và đày đi Quy Hư. Nàng sinh ra trong một gia đình danh gia quyền thế hàng đầu Thiên Đô. Nàng từng là nhân vật có thể gây nên sóng gió ch …
Cuối mùa đông năm đó, Ôn Hòa An mất hết quyền lực, bị phế truất và đày đi Quy Hư.
Nàng sinh ra trong một gia đình danh gia quyền thế hàng đầu Thiên Đô. Nàng từng là nhân vật có thể gây nên sóng gió chỉ bằng vài câu nói. Mọi người đều nói rằng, nguyên nhân lần này nàng thất bại thảm hại, mất hết danh lợi như thế, tất cả đều vì một chữ "tình".
Trước đây Ôn Hòa An đã từng kết hôn một lần. Đối phương xuất thân từ gia đình quyền quý, cả thực lực lẫn diện mạo đều thuộc hàng top. Cuộc hôn nhân đó là sự kết hợp mạnh mẽ giữa hai gia tộc, không liên quan gì đến tình yêu.
Nhưng cuộc hôn nhân ấy đã kết thúc một cách bình lặng.
Người thực sự khiến nàng "Ý loạn tình mê" là một con tin đến từ vương triều Đông Châu, được giữ lại ở Thiên Đô. Hắn ta ôn nhu thanh tú, tĩnh lặng an nhiên. Nhưng vào thời khắc quyết định, hắn ta đã lôi kéo thuộc hạ của nàng, liên kết với đối thủ mạnh của nàng, đưa ra những bằng chứng đoạt quyền chí mạng lên người nàng, còn bản thân thì nhân cơ hội đó thăng tiến nhanh chóng, rút lui một cách tiêu sái.
Khi mọi chuyện đã kết thúc, Ôn Hòa An nhìn vào kết giới Quy Hư cuộn sóng ngàn dặm, nghĩ rằng mình đã không còn cơ hội quay trở lại.
==
Vào một mùa đông cuối năm giá rét, trời lạnh.
Ôn Hòa An quấn kín người, xách thuốc về căn nhà nhỏ tồi tàn của mình, phát hiện bên ngoài nhà có vài người mặc áo trắng đứng canh gác một cách bất thường, cúi đầu khép mắt, lặng lẽ gật đầu chào nàng, quen thuộc đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Đẩy cửa bước vào.
Nàng nhìn thấy Lục Dữ Nhiên.
Ngay cả ở Cửu Trùng Thiên Thiên Đô nơi cao thủ như rươi, cái tên Lục Dữ Nhiên vẫn nổi bật như tuyết trắng giữa thành Dĩnh.
Chàng là thái tử được kỳ vọng, đứng đầu bảng xếp hạng Bách Chiến, khí thế sắc bén, không gì cản nổi, thực sự là một viên ngọc trắng không tì vết, thiên tài tuyệt thế.
Hiện tại, nếu có thể chỉ ra một vết nhơ duy nhất trên người chàng, thì vết nhơ đó chính là Ôn Hòa An.
Với tư cách là đạo lữ cũ từng kết hôn với Ôn Hòa An.
"Hôm nay ta đến đây, là muốn hỏi."
Trong ngày tuyết rơi, Lục Dữ Nhiên khoác áo choàng trắng, đứng trước cửa sổ đổ nát, đôi mắt đẹp được ánh tuyết phản chiếu trông có vẻ mệt mỏi, giọng điệu vẫn đáng ghét như xưa: "Sau chuyện này, có thể chữa khỏi hoàn toàn chứng mù lòa của nàng không?"
"...?"
"Nếu được."
Chàng ấy quay đầu lại, nhìn nàng từ xa, cách nhau khoảng hơn chục bước chân, ý lạnh như sương từ hàng mi lười biếng rủ xuống: "Có muốn theo ta không."
"Quay lại gϊếŧ họ."
Hướng dẫn đọc:
1. Góc nhìn nữ chính: Tôi nghĩ người yêu cũ vượt ngàn dặm đến đây là để chế nhạo tôi khi gặp khó khăn, ai ngờ lại đến để đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
Góc nhìn nam chính: Trước đây, tôi nghĩ đối tượng liên hôn của mình thông minh, bình tĩnh, thực lực không tồi, dù không thể làm vợ chồng nhưng quả thực là đối thủ xứng tầm, không ngờ nàng ấy lại là một kẻ não tình yêu với con mắt nhìn người kém cỏi đến vậy!!
2. Cả hai đều mạnh, văn ngọt ngào.