Chương 1.2

Chu Phỉ siết chặt tay ngăn không cho mình đỏ mặt: "Đừng! Ở nhà vẫn còn khách, chúng ta không thể..."

"Đừng lo lắng, mưa tạnh rồi, Thẩm công tử nói muốn đi ra ngoài, bây giờ hắn không có ở đây!"

Vòng eo của Chu Phỉ vừa mềm mại lại nhỏ, còn mặc một chiếc áo choàng ngắn thuận tiện cho công việc, ngay khi được ôm thì Sử Xuân Địch duỗi người ra, bàn tay to luồn vào trong cái yếm nàng như một con cá.

"Nhưng mà..."

"Không có gì, Phỉ Phỉ ngoan, nàng mau cứu ta!" Sư Xuân Địch đẩy người lên giường bất kể như thế nào, chỗ đó vừa mềm vừa to, mềm mại hơn cả bánh bao trắng hấp, Sử Xuân Địch không thể dùng một bàn tay cầm hết được, hắn thở dài thoải mái, vừa xoa nắn hoa anh đào đỏ ở đỉnh, vừa cởϊ qυầи.

Mọi người đều nói Chu Phỉ là đồ đê tiện, Chu Phỉ là là một kỹ nữ, một người như Chu Phỉ làm sao có thể xứng đáng với hắn, nhưng chỉ sau khi nếm thử tư vị của Chu Phỉ, hắn mới biết Chu Phỉ rất tốt.

Da thịt của nàng rất thơm, vừa trắng vừa mềm, ở đâu cần thịt thì ở đó có thịt, nên nhìn qua hơi gầy, đỉnh núi phập phồng mà trơn trượt khi chạm vào, một chút lực có thể để lại một vết đỏ, thực sự rất dễ chơi.

Nếu nói về khuôn mặt của nàng.

Lông mày mềm mại, mũi được chạm khắc như ngọc mài, nói nàng là tiên nữ hạ phàm cũng không sai, dáng vẻ xinh đẹp nịnh nọt vốn có của Chu Phỉ là yêu tinh hóa thân mới đúng.

Sử Xuân Địch lật người nàng lại, vội vàng vén tiết khố của nàng lên, vừa mυ"ŧ vừa hút bộ ngực.

"Buổi tối Thẩm công tử muốn ngủ ở đây, chúng ta về nhà đã..."

Mặt Chu Phỉ đỏ bừng, hai cánh tay ngọc bị giơ lên ấn ở trên giường , yếu ớt cầu xin Sử Xuân Địch thương xót.

Nhưng nam nhân này từ lâu đã bị Chu Phỉ mê hoặc, đâu còn quản có Thẩm Công Tử, Trương Công Tử, Vương Công Tử gì nữa, cho dù Thiên Vương lão Tử đến, hắn cũng phải lập tức chui vào trong động tiêu hồn của Chu Phỉ mới được.

"Hắn không có khả năng biết... Chụt... Chúng ta có thể nhanh chút..."

Da thịt mềm mại của Chu Phỉ bị Sử Xuân Địch hút tạo ra tiếng nước mỹ, đai lưng của Chu Phỉ rơi tán loạn trên giường, cặp đùi đã lâu không gặp trắng như trứng vừa lột vỏ, Sử Xuân Dịch dùng bàn tay to nhéo hai cái nhéo hai cái ở phía trên, nâng một chân nàng lên vai, nơi riêng tư nhất của nữ nhân bị phơi bày dưới ánh sáng.

Khe thịt màu hồng nhạt không ngờ vẫn còn khép chặt, giữa có chút ẩm ướt, có nước bóng sáng, tốt nhất chính là ở chỗ huyệt tiêu hồn không có lông mao, trắng nõn mềm mại xinh đẹp, giống như toàn bộ con người của Chu Phỉ.