Chương 5.2

Ngón tay Chu Phỉ bắt đầu run rẩy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Dung Thành cách kinh thành rất xa, cho dù là di chuyển bằng xe ngựa cũng phải mất hơn nửa tháng, lộ phí Sử Xuân Địch đi kinh thành đều vất vả lắm mới gom đủ, hiện tại muốn đi kinh thành đối với nàng cũng không dễ dàng gì, cho dù miễn cưỡng đi thì kinh thành rộng lớn như vậy, nàng muốn tìm Thẩm gia hỏi tung tích Sử Xuân Địch cũng khó như lên trời.

Nói là để cho nàng lựa chọn, nhưng thực tế chỉ có một con đường.

Cuối cùng nữ nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước, nhìn Thẩm Nguyệt Lãng hoàn toàn khác với vẻ mặt ngượng ngùng trước đây, nàng bần tiện, đúng vậy, nàng sinh ra như cỏ rác cũng chỉ có một thân da thịt này bị người nhớ thương, còn sợ cái gì chứ.

“Thẩm đại nhân, mong ngài thương xót.”

Lúc này Thẩm Nguyệt Lãng đã đứng trước mặt Chu Phỉ, thân hình cường tráng và áp bức của hắn chặn khuất hoàn toàn ánh sáng của ngọn nến, bao phủ Chu Phỉ trong bóng tối, nữ nhân vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt Lãng cười khẽ hai tiếng.

Tiếp theo cằm Chu Phỉ bị một bàn tay lớn nâng lên, cổ hai người áp sát vào nhau, đôi môi nóng bỏng liền dán lên.

Thẩm Nguyệt Lãng hôn nàng hơi thở thô nặng, đầu lưỡi trực tiếp cạy mở miệng nàng trượt vào bên trong, tạo ra tiếng nước da^ʍ mỹ.

“A... Chậc... Chụt chụt...”

Giống như một cơn bão đi ngang qua, nam nhân mυ"ŧ đùa bỡn mỗi một góc trong miệng nàng, dươиɠ ѵậŧ rất nhanh cứng lên, hắn vốn không phải là người giỏi chịu đựng, buông Chu Phỉ ra ấn đầu nàng xuống, để cho nàng quỳ trên đất, khiến khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung đối diện háng của mình.

“Cởi ra.”

“Ngậm nó.”

“Dùng miệng ngậm nó cho ta.”

Chu Phỉ vẫn còn dại ra thở hổn hển, hai gò má vì choáng váng mà đỏ bừng.

Nhìn từ trên xuống dưới như thế này, bộ ngực càng đẫy đà hơn, bây giờ nàng quỳ dưới háng cũng không có động tác, Thẩm Nguyệt Lãng chờ không kịp Chu Phỉ tự mình cởi đai lưng tình thú, thầm mắng một tiếng nhanh chóng cởi đai lưng ra, gậy thịt nóng bỏng bật ra đánh thẳng vào mặt Chu Phỉ.

Gậy thịt màu đỏ sậm gân xanh mạnh mẽ, so với của Sử Xuân Địch thô dài hơn rất nhiều, đầu nấm phun ra một ít dịch thể trong suốt, Chu Phỉ khẽ nhíu mày đã bị Thẩm Nguyệt Lãng nắm cằm mạnh mẽ mở miệng.

Lưỡi hồng ướŧ áŧ nằm giữa hai hàng hàm răng, thuần khiết lại quyến rũ, hầu kết Thẩm Nguyệt Lãng lăn lộn, thắt lưng hướng về phía trước một cái đem gậy thịt nhét vào.

“Ha..." Thẩm Nguyệt Lãng ngửa đầu thở dài thoải mái:" Thật sự là một cái lỗ tốt.”

Cái miệng ấm áp chặt chẽ ẩm ướt giống hệt như nữ nhân kia, đầu lưỡi nhỏ sinh bị hắn hôn qua theo bản năng trượt trên thân gậy của hắn, dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Nguyệt Lãng đâm vào một nửa liền đâm tới cổ họng Chu Phỉ, cái miệng này vừa nhỏ vừa hẹp, đúng như Thẩm Nguyệt Lãng nói, quả thực là một danh khí dùng để quấn thân thể nam nhân.

Đột nhiên bị cắm vào Chu Phỉ chịu không được, hai tay ôm lấy eo Thẩm Nguyệt Lãng muốn đẩy ra, nhưng nam nhân này nào chịu, trực tiếp ấn đầu nàng sâu hơn.