Chương 4.5

Nữ nhân này, Thẩm Nguyệt Lãng nhìn lướt qua trên dưới vài lần, ngực mềm da trắng, hai má ngay cả khi không trang điểm cũng vẫn xinh đẹp, ôi mắt như nước trong veo, càng nhìn càng cảm thấy đẹp hơn so với khi trên lầu.

Mặc dù mặc bộ quần áo thô tối màu, nàng trông giống một tiểu thư hơn những tiểu thư lớn lên ở kinh thành.

Thẩm Nguyệt Lãng cũng không vạch trần chuyện Chu Phỉ nhận lầm người, đưa tay muốn nhéo cằm nàng, ai ngờ Chu Phỉ vẻ mặt khó hiểu né tránh.

Xem ra... Thẩm Ngân Đài không thành công a.

Thẩm Nguyệt Lãng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đưa tay lên không trung, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn: "Chỉ ăn mì làm gì, sao không ăn những thứ này.”

“Ta không ăn đồ người lạ tặng." Chu Phỉ gắp thịt bò Thẩm Nguyệt Lãng đặt trong bát nàng: "Nếu là Thẩm đại nhân thì ta yên tâm.”

Thẩm Nguyệt Lãng ấn ấn đầu lưỡi vào chân răng lại nghe nàng nói: "Thẩm đại nhân, ngài có tin tức gì về phu quân ta không?”

“Ngươi thành thân rồi?!”

Chu Phỉ không biết tại sao Thẩm Ngân Đài lại giật mình như vậy, Thẩm Ngân Đài sao có thể quên nàng và Sử Xuân Địch là phu thê?

Thấy Chu Phỉ kinh ngạc, Thẩm Nguyệt Lãng khinh thường xua tay: "Xin lỗi, dạo này bận quá nên nhất thời không nhớ ra.”

"À... ồ... Xem ra ngài cũng không có tin tức gì của chàng ấy." Chu Phỉ có chút thất vọng, động tác ăn mì cũng chậm lại.

“Như thế nào, mất tích rồi?”

“Từ khi chàng ấy tham gia khoa cử năm nay liền không có tin tức gì, lần này đi xa mấy tháng, cũng không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không.”

Thẩm Nguyệt Lãng vô cùng nhàm chán mà lắng nghe, nhưng Chu Phỉ lại tới gần hắn.

Một mùi hương nữ nhân đặc trưng xộc vào mũi Thẩm Nguyệt Lãng, mí mắt mỏng manh của nam nhân nhướng lên, tầm mắt dừng ở nửa đoạn cổ tay lộ ra bên ngoài của nữ nhân.

Đoạn xương cổ tay kia lẻ loi hiu quạnh, da thịt trắng như tuyết tựa như một đĩa cao lương mỹ vị tỏa ra mùi thịt mê người, hắn nhìn nhìn lại có cảm giác muốn cắn hai miếng.

"Xuân Địch nói chàng đi kinh thành khảo thí... sẽ dừng chân ở Thẩm gia, đại nhân có thể giúp ta sửa sách và qua đó hỏi xem có chuyện gì được không?"

“Như vậy a." Thẩm Nguyệt cười nói:" Nhưng mấy ngày sau ta sẽ rời khỏi nơi này. Nếu ngươi muốn sửa sách, ta cũng không ngại quay lại và đích thân giúp ngươi.”

“Đại nhân, ngài muốn rời đi?" Chu Phỉ suy nghĩ một chút lấy hết dũng khí: "Vậy đại nhân có thể dẫn ta cùng về kinh được không? Ta sẽ không gây rắc rối, dọc đường đi ngài có thể coi ta là tỳ nữ, ta cái gì cũng có thể làm!"

"Cái gì cũng có thể làm sao?" Nam Nhân lặp lại câu này, từng chữ từng chữ đảo qua đầu lưỡi hắn, không biết vì sao Chu Phỉ nghe ra ý tứ rất nguy hiểm.