Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Phu Quân Vứt Bỏ

Chương 97

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Phỉ mềm như một cục bông, hai mắt ướŧ áŧ, đôi môi đỏ run rẩy, lại sờ xuống thân dưới của nàng, quần ngoài đã bị nước da^ʍ ướt đẫm, rõ ràng là đói khát đến cực điểm.

Sử Xuân Địch vừa đau lòng vừa xấu hổ, hôn lên hai bầu ngực của nàng: "Ta sẽ giải thuốc cho nàng trước, rồi nói chuyện khác với nàng, tóm lại ta sẽ nghĩ cách đưa nàng ra khỏi hoàng cung này!"

Sử Xuân Địch cũng không quan tâm đây là ban ngày hay là một nơi hoang dã, Chu Phỉ rõ ràng là có dấu hiệu trúng thuốc, hắn ta phải giải thuốc cho Chu Phỉ trước đã nhưng thân thể Chu Phỉ đối với Sử Xuân Địch mà nói cũng là một loại xuân dược khác, nghĩ vậy, dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc.

Nam nhân cởi thắt lưng rút ra côn ŧᏂịŧ, vội vàng vuốt hai cái, sau đó chuẩn bị cởϊ qυầи lót của Chu Phỉ nhưng tay vừa chạm vào dây lưng của nàng, một cái tát giáng mạnh vào mặt hắn.

Cái tát này không đủ lực nhưng vẫn khiến Sử Xuân Địch choáng váng.

"Cút..."

Sử Xuân Địch nhìn Chu Phỉ, nàng vẫn chưa tỉnh táo, khi nói chuyện còn thở hổn hển, một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khóe mắt nàng.

Đôi môi run rẩy lại thốt ra vài chữ: "... Ta không muốn... ngươi."

"Phỉ Phỉ, là ta, là lang quân mà!"

Chu Phỉ nhắm mắt lắc đầu, trong cơn choáng váng, nàng nghe thấy Sử Xuân Địch nhìn thấy Sử Xuân Địch nhưng nàng không muốn Sử Xuân Địch.

"Ngươi... không phải... lang quân."

Sử Xuân Địch nghe lời Chu Phỉ nói, lòng như dao cắt.

Hắn ta và Chu Phỉ đã bái đường thành thân, dù có xuống âm phủ cũng là phu thê nhưng Chu Phỉ không nhận hắn ta.

Sử Xuân Địch không thể phản bác, cũng đúng, là hắn ta phụ Chu Phỉ... Hắn ta không thực hiện được lời hứa sau khi đỗ đạt sẽ xây nhà lớn cho nàng ở, để nàng không còn phải chịu khổ nữa.

Ngay cả bây giờ để hắn và Chu Phỉ quang minh chính đại nhận nhau hắn ta cũng không dám, sao còn có thể để Chu Phỉ thừa nhận mình là lang quân của nàng?

Sử Xuân Địch ôm Chu Phỉ, vẫn quyết định giúp nàng giải thuốc trước.

"Phỉ Phỉ, bây giờ nàng trúng xuân dược, trước tiên giải thuốc cho nàng đã, sau đó nàng có tha thứ cho ta hay không đều nghe nàng, đừng để bản thân khó chịu."

Chu Phỉ kéo qυầи ɭóŧ xuống, Sử Xuân Địch dùng hai ngón tay thăm dò vào nơi quen thuộc, nơi đó ướt đẫm hương thơm, chặt chẽ khó thông, cơ thể nữ nhân dưới đầu ngón tay hắn ta mềm mại, Sử Xuân Địch tâm hồn xao động, đang định nâng côn ŧᏂịŧ đang cương cứng tiến vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bất thường bên ngoài.

"Nhanh lên! Tìm kiếm ở từng cung điện! Một nữ tử yếu đuối không thể chạy xa được, mau chóng tìm ra người!"

Sử Xuân Địch ôm chặt Chu Phỉ áp sát vào ngọn núi giả, một tay bịt miệng Chu Phỉ đang kêu lên ưm ư.

Họ biết Chu Phỉ đã mất tích!

Nếu không có ai phát hiện ra Chu Phỉ, hắn sẽ giúp Chu Phỉ giải thuốc rồi đưa về, sau đó từ từ cân nhắc cách cứu Chu Phỉ ra khỏi hoàng cung nhưng bây giờ——

Sao lại nhanh như vậy! Như vậy khiến hắn ta sau khi gặp lại Chu Phỉ lại phải chấp nhận sự thật mất nàng!

Sử Xuân Địch sau khi làm phò mã đã hiểu khá rõ về chuyện hoàng gia, Phó Cảnh đam mê hưởng lạc, nữ nhân trong hậu cung vô số nhưng lại coi thường nữ nhân nhất, ngày thường tâm trạng không tốt hoặc đυ.ng phải vận đen đều phải chịu phạt, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »