Chương 4: Đến Dung Thành tìm phu quân, bị Thẩm Nguyệt Lãng theo dõi

Chương 4: Đến Dung Thành tìm phu quân, bị Thẩm Nguyệt Lãng theo dõi.

Sử Xuân Địch đi thi đã được một tháng, trước kia nàng cảm thấy xa một người một tháng cũng không có gì gian nan, giờ Sử Xuân Địch đi mới cảm nhận được một tháng này dài như thế nào.

Nhưng nàng đợi một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng .... Từ đầu xuân đến nhập hạ, trừ bỏ mấy tháng đầu sẽ có một hai phong thư, sau đó Sử Xuân Địch một chút tin tức cũng không có.

Nàng đi hỏi người khác, khoa cử sớm đã kết thúc, kết quả cũng đã công bố, sao Sử Xuân Địch vẫn chưa quay về?

Lòng Chu Phỉ nóng như lửa đốt, nàng nghĩ có khi Sử Xuân Địch bị bệnh nên phải lưu lại kinh thành, nói không chừng một thời gian nữa hắn sẽ về, nhưng buổi tối Chu Phỉ phát hiện ngoài cửa có bóng người xa lạ làm nàng không dám ngây ngốc ở lại thôn Hà Diệp nữa.

Nơi này có rất có ác ý đối với nàng.

Trước kia nàng chưa thành thân, có rất nhiều người mơ ước nàng, bọn họ khinh thường nàng, phỉ nhổ nàng, tự tẩy não chính mình Chu Phỉ là loại hồ ly tinh ngủ cùng vạn người, tao lãng kỹ nữ, ai cũng cao cao tại thượng không muốn có quan hệ với nàng, giống như trước kia Chu Phỉ trời sinh là đồ đê tiện, ở cùng nàng thì cũng là tiện nam, bất quá cũng có người không nghĩ giống bọn họ.

Sử Xuân Địch nguyện ý cùng nàng thành thân, còn đối xử với nàng rất tốt.

Sau khi Chu Phỉ thành thân những người đó hoàn toàn thay đổi, giống như người ta nói đồ tốt không được chạm vào, đột nhiên bị người khác chiếm làm của riêng, giờ hối hận cũng vô dụng. Vương Vạn Toàn là người đầu tiên nhịn không được mà lao tới, Sử Xuân Địch đi rồi những người khác cũng không kiêng nể gì, đặc biệt là Sử Xuân Địch đã lâu không về, có người gặp Chu Phỉ, tìm nàng nói chuyện, ngầm đánh giá cũng biến thành công khai, nếu Sử Xuân Địch không trở lại, Chu Phỉ sợ....

Thôn Hà Diệp nàng không ở nổi nữa.

Lại thêm lâu như vậy Sử Xuân Địch không có tin tức, Chu Phỉ thực sự lo lắng Sử Xuân Địch xảy ra chuyện, nếu thật sự phát sinh chuyện xấu .... Chu Phỉ cũng đem hắn về nhà, không thể để Sử Xuân Địch tha hương nơi đất khách.

Sau khi Chu Phỉ thu thập tốt nhà cửa, chỉ mang theo tiền bạc liền không chút lưu luyến rời đi. Ở đây không có người yêu thương nàng, nơi này cũng không gọi là quê hương, gia đình.

Chu Phỉ đến Dung Thành, trước khi đi Sử Xuân Địch nói đến kinh thành hắn sẽ ở Thẩm gia, tìm Thẩm Ngân Đài hỏi là thích hợp nhất.

Một đường Chu Phỉ tìm Thẩm đại nhân thực sự gian nan vô cùng, trên đường gặp được rất nhiều ánh mắt kỳ quái của nam nhân quan sát nàng, mỗi lần chỉ đường đều dẫn Chu Phỉ tới ngõ nhỏ, Chu Phỉ càng đi càng thấy không ổn, nhân lúc người nọ không để ý liền chạy đi.

Náng giống ruồi nhặng không đầu ở Dung Thành xoay xở ba ngày, túi bạc trong tay cơ hồ thấy đáy, nếu không tìm thấy Thẩm Ngân Đài, lộ phí về thôn Hà Diệp Chu Phỉ cũng không có.

Trên người trứng chọi đá, Chu Phỉ không dám tiêu nhiều tiền cơm, lại không dám đi tiệm cơm, nàng thử qua vài lần, nhưng lần nào nàng ngồi góc tường cũng sẽ có một đống nam nhân thúi chen qua ngồi cạnh, vì thế chỉ có thể đáng thương tìm một tiệm cơm lớn, ít nhất không có ai quấy rầy nàng.

Nhưng không hiểu sao tiểu nhị mang lên một đĩa thức ăn hương sắc đầy đủ tới quấy rầy nàng.

“Đây là công tử lầu trên mời nương tử.”

Hương thơm ngào ngạt của thịt cá tản ra, còn có cải thìa sáng bóng, đừng nói ăn, Chu Phỉ đã lâu chưa thấy đồ ăn ngon như vậy.

“Công, công tử lầu trên?” Chu Phỉ rất kinh ngạc: “Nhưng ta ... ta không quen biết hắn.”

“Không quan hệ, mời ngài chính là mời ngài, nương tử đừng khẩn trương.”

“Đợi đã!” Chu Phỉ chưa kịp cự tuyệt, tiểu nhị mang đồ ăn cho nàng đã đi rồi, Chu Phỉ không dám động đũa, vẫn là đem đồ nàng gọi, chậm rì rì ăn.

Qua một lát, trong chén nàng ăn có thêm một miếng thịt bò.

Chu Phỉ cả kinh, nhìn về phía chiếc đũa mới rời đi, phía trước đã có người ngồi cạnh nàng, lại càng kinh ngạc sặc khụ khụ lên.

“Khụ khụ khụ! Thẩm, Thẩm đại nhân!” Biết Thẩm Ngân Đài có chức quan nên Chu Phỉ theo bản năng đem Thẩm công tử đổi thành Thẩm đại nhân.

Thẩm Nguyệt Lãng tùy ý chống đầu lên nhìn, nghe nàng gọi Thẩm đại nhân, càng cảm thấy có duyên: “A? Nàng nhận ra ta?”

“Thẩm đại nhân ở nhà ta mấy ngày, lại lại lại cùng ta ....” Chu Phỉ suýt nói ra bí mật về Vương Vạn Toàn, lúc sau phản ứng lại mới đem lời nói nuốt trở vào.

Ý cười của Thẩm Nguyệt Lãng phai nhạt, a, Thẩm đại nhân này không phải hắn, là Thẩm Ngân Đài a. Huynh trưởng này của hắn thật có phúc khí, bị Hoàng thượng phái dến địa phương khỉ ho cò gáy này mà cũng diễm ngộ được mỹ nhân.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt Lãng quét trên người nàng vài lần, bộ ngực sữa đầy đặn, làn da trắng như tuyết, gương mặt không trang điểm cũng đủ kinh diễm, đôi mắt sáng ngời, sơ với kỹ nữa lầu trên còn xinh đẹp hơn. Dù chỉ mặc áo vải thô nàng cũng kém so với tiểu thư thế gia được kiều dưỡng trong kinh.

Thẩm Nguyệt Lãng cũng không để Chu Phỉ biết nàng nhận sai người, duỗi tay nắm cằm nàng, vẻ mặt Chu Phỉ khó hiểu mà né tránh.

Nhìn dáng vẻ này .... Xem ra Thẩm Ngân Đài còn chưa đắc thủ a.Tâm tình Thẩm Nguyệt Lãng tốt lên một chút, cánh tay ở không trung duỗi ra, chỉ chỉ lên bài đồ ăn: “Sao lại chỉ ăn mì, đồ ăn ta gọi có vấn đề gì sao?”

“Ta không quen ăn đồ người khác cho.” Chu Phỉ kẹp miếng thịt bò Thẩm Nguyệt Lãng gắp cho nàng: “Là Thẩm đại nhân đưa ta liền an tâm rồi.”

Đầu lưỡi Thẩm Nguyệt Lãng ở hàm răng còn đang đỉnh đỉnh thì nghe nàng nói: “Thẩm đại nhân, ngài có biết tin tức của lang quân nhà ta không? Hăn đến kinh thành ....”

“Nàng đã thành thân?!”

Chu Phỉ không biết sao Thẩm Ngân Đài lại giật mình, nàng cùng Sử Xuân Địch là phu thê, Thẩm Ngân Đài sao có thế quên?

Nhìn ra tới Chu Phỉ kinh ngạc Thẩm Nguyệt Lãng khinh thường phất tay: “Xin lỗi, nhất thời vội vàng không nhớ ra.”

“A .... Ta cũng không có tin tức của hắn.” Chu Phỉ có chút thất vọng, động tác ăn mì của nàng cũng chậm lại.

“Sao vậy, hắn mất tích?”

“Khoa cử năm nay hắn đi liền mà không có tin tức, đã qua mấy tháng, không biết có phải xảy ra chuyện gì không.”

Thẩm Nguyệt Lãng nhàm chán ngồi nghe, Chu Phỉ lại đến gần hắn.

Một cỗ mùi hương chỉ thuộc về nữ nhân chui vào mũi Thẩm Nguyệt Lãng, mí mắt nam nhân hơi hạ xuống, tầm mắt đặt lên cổ tay lộ ra bên ngoài của nữ nhân.

Cổ tay mềm mại như không xương kia, da thịt tuyết sắc như một mâm thức ăn trân quý, tản ra mùi vị mê người, hắn nhìn nhìn có chút xúc động muốn cắn.

“Đầu xuân hắn nói đi kinh thành khảo thí .... Sẽ ở nhờ phủ đại nhân, đại nhân có thể giúp ta gửi thư qua hỏi một chút được không?”

“Được.” Thẩm Nguyệt Lãng cười: “Bất quá mấy ngày tới ta phải rời nơi này, gửi thư không bằng tự mình trở về xem giúp nàng.”

“Đại nhân phải rời đi?” Chu Phỉ nghĩ nghĩ rồi gom hết dũng khí: “Đại nhân có thể mang ta tới kinh thành không? Ta sẽ không làm phiền ngài, dọc đường đi ngài cứ coi ta như tỳ nữ, cái gì ta cũng có thể làm được.”

“Cái gì cũng có thể làm?” Nam nhân lặp lại những lời này, từng từ từng chữ trong đầu luoix hắn như đảo lộn, không biết vì sao Chu Phỉ nghe ra ý vị nguy hiểm.

Chu Phỉ nhìn vào con ngươi Thẩm Nguyệt Lãng, giống như đúc lúc mới gặp nhau, nhưng hôm nay còn có ngọn lửa như thiêu đốt.

Thẩm Nguyệt Lãng dí sát vào Chu Phỉ, hơi thở nam nhân như có như không ở bên tai nàng: “Ăn xong rồi, đi theo ta.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~