Chương 11: Thẩm Nguyệt Lãng cường thao Chu Phỉ, ép nàng quên đi quá khứ (H)

Chương 11: Thẩm Nguyệt Lãng cường thao Chu Phỉ, ép nàng quên đi quá khứ (H)

Trận hoan ái ngược đãi này làm Chu Phỉ run rẩy hồi lâu.

Thẩm Nguyệt Lãng có thể cưỡng chế nàng cao trào, chủ yếu vẫn là vì Sử Xuân Địch.

Thẩm Nguyệt Lãng minh bạch nói hết chuyện của Sử Xuân Địch, hắn khảo trúng Bảng Nhãn lại bị công chúa nhìn trúng, cho nên quyết định giấu đi người vợ tào khang ở thôn Hà Diệp, ở lại kinh thành làm phò mã gia.

Phò mã?

Trong đầu Chu Phỉ lặp đi lặp lại thân phận này, nàng bị kí©h thí©ɧ đến thần bay phách lạc, Sử Xuân Địch sao có thể trở thành phò mã? Quan hệ của bọn họ rõ ràng còn rất tốt, hắn nói nếu thi đỗ sẽ cho nàng sống hạnh phúc, sao đột nhiên lại muốn làm phò mã?

Chu Phỉ mấy ngày sau sống không khác khúc gỗ mấy, ngồi trên ghế hay nằm trên giường đều bất động, để mặc nàng là nàng có thể ngồi im cả ngày.

Thẩm Nguyệt Lãng mời đại phu đến khám cho Chu Phỉ, nhóm đại phu thực sự đau khổ, đây rõ ràng là tâm bệnh, không phải bị thương, bọn họ biết chữa thế nào, thế là uyển chuyển nói với Thẩm Nguyệt Lãng, tiểu nương tử một thời gian nữa sẽ ổn. Trong lòng Thẩm Nguyệt Lãng khó chịu, đem từng người thóa mạ một hồi, nhóm đại phu nghẹn khuất lại ủy khuất, ngại thân phân Trấn Phủ Tư của Thẩm Nguyệt Lãng, không dám ngỗ nghịch với hắn.

Trong lòng Thẩm Nguyệt Lãng nổi lên cơn giận với Chu Phỉ càng lớn, hắn tìm nữ nhân để tiết dục, không phải tìm tiểu tổ tông.

“Bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ nàng bày cho ai xem? Muốn trách thì trách chính mình, chọn phải loại nam nhân như vậy, hắn vứt bỏ nàng, nàng còn nghĩ đến hắn? Còn muốn cùng hắn nối lại tiền duyên sao? Nằm mơ đi! Công chúa kim chi ngọc diệp, là thân muội của đương kim bệ hạ, thân phận quý không thể nói, loại nữ nhân như nàng có thể đoạt nam nhân với công chúa?”

“Là ta cho nàng ăn ngon mặc đẹp, cung phụng nàng, Sử Xuân Địch mặc nàng tự sinh tự diệt ở Dung Thành, hiện tại nàng vì hắn mà tỏ thái độ với ta?”

“Loại người như nàng không ai muốn thì cũng chỉ có thể vào nhà thổ, về sau ở trên giường ngoan ngoãn nghe lời ta mới có cơm ăn chỗ ở, hiểu không!”

Thẩm Nguyệt Lãng bẻ hai chân Chu Phỉ ra, một bên thao một bên quát mắng nàng, đem da^ʍ huyệt đâm đến kêu “bạch bạch”.

Cái gì mà một đoạn thời gian nữa liền ổn, hắn phải đem nàng thao nát! Thao đến khi nàng quên đi quá khứ, một lòng làm tiểu da^ʍ nô của hắn!

“Đừng mơ mộng hão huyền, nam nhân nào thành thân với nàng cũng vì mỗi ngày có thể thao nàng, cho rằng hắn thực sự yêu nàng sao, nàng tính là cái gì, trừ bỏ một thân kỹ nữ chỉ biết phun nước, cái gì cũng không có, Sử hiền đệ bất quá chỉ dùng tạm mà thôi, tỉnh mộng đi!”

Đầu Chu Phỉ trên giường bị đỉnh đến lên lên xuống xuống, đầu óc nàng cũng bị hắn đâm đến hỗn độn.

Thẩm Nguyệt Lãng kéo cổ tay nàng, đem người tới trước mặt mình, lấy hai đùi nàng là điểm tựa của eo: “Thế này đi, ta cùng nàng làm thêm một giao dịch, ta cho nàng gặp hắn một lần, nàng cùng hắn giáp mặt nói cho rõ ràng, nếu hắn không cần nàng _____”

Thân mình Chu Phỉ run run.

“Vậy nàng triệt để quên hắn đi, ngoan ngoãn làm da^ʍ phụ của ta!”

Chu Phỉ rốt cược ngẩng đầu lên, trên mặt nàng thoáng qua một tia sáng, giống như ngọc nữ được Đức Phật khai quang, nhưng vυ" nàng lại đang trần trụi sưng cứng, càng nhìn càng biến ảo thành tiểu yêu tinh.

Lúc này ánh mắt câu hồn nhϊếp phách của yêu nữ dần dần nhắm lại: “Được.”

***

Kỳ thật Thẩm Nguyệt Lãng an bài cho Chu Phỉ gặp Sử Xuân Địch rất dễ dàng, hắn làm Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Tư đã mấy năm, huynh trưởng lại là sủng thần bên người hoàng đế, Sử Xuân Địch cùng lắm chỉ là tân khoa Bảng Nhãn, hiện tại chức quan còn không có, cũng chỉ có một thân thanh bạch.

Hắn muốn tìm Sử Xuân Địch, dù là lấy thân phận hay giao tình với Thẩm gia, đều dễ như trở bàn tay. Chẳng qua, Thẩm Nguyệt Lãng không muốn phu thê hai người gặp nhau dễ dàng như vậy.

Chậc, Thẩm Nguyệt Lãng điều tra Sử Xuân Địch còn biết thêm một chuyện, đó là Thẩm Ngân Đài đúng là có kết giao với Sử Xuân Địch ở Dung Thanh, sau này Sử Xuân Địch tới kinh thành tham gia khoa cử cũng ở lại Thẩm gia bọn họ,sau khi gặp được công chúa trên thuyền mới dọn khỏi Thẩm gia.

Thẩm Ngân Đài yêu nhân tài, ánh mắt xảo quyệt độc ác, hắn có thể làm bằng hữu với Bảng Nhãn Sử Xuân Địch, Thẩm Nguyệt Lãng không cảm thấy lạ. Chính ra, hắn còn phải cảm tạ ca ca tốt kết giao được bằng hữu mới giúp hắn tìm được bảo bối.

Gần đây hôn sự của đích trưởng nữ Hạ gia Hạ Liên Thanh và Thẩm Ngân Đài cơ bản đã định đoạt. Vì thế Hạ gia muốn mở hội ngắm hoa, mời một số quý nữ và công tử tới chơi, thực ra là muốn Hạ Liên Thanh cùng Thẩm Ngân Đài ngầm gặp mặt.

Hội ngắm hoa này, hai huynh đệ Thẩm gia đều phải đi, công chúa và Hạ Liên Thanh là bạn bè khuê phòng cũng sẽ đi, Sử Xuân Đich ..... Hiển nhiên cũng đi.

Thẩm Nguyệt Lãng nhìn danh sách tham gia hội ngắm hoa, nhìn tên Sử Xuân Địch cười rộ lên đầy hứng thú, hội ngắm hoa lần này có thể viết thành truyện cười được rồi.

Đến ngày diễn ra hội ngắm hoa, Thẩm Ngân Đài không cố ý sửa soạn gì thêm, vẫn một thân bạch sam ngọc quan như cũ, chỉ đổi giày thành ủng, ngắm hoa khó tránh khỏi dính bùn, Thẩm Ngân Đài không muốn dính một tia bụi bặm.

Hắn chuẩn bị dự tiệc vẫn chưa thấy bóng Thẩm Nguyệt Lãng, vì thế tới hỏi quản gia: “Thẩm Nguyệt Lãng đâu rồi?”

“Nhị công tử tối hôm qua không về nhà.”

“Lại không về?” Thẩm Ngân Đài có chút kinh ngạc. Đệ đệ hắn thích chơi bời, nhưng quy củ của công tử thế gia vẫn có, trừ khi phải trực đêm hắn mới không trở về, chỉ là sau khi từ Dung Thành trở về, Thẩm Nguyệt Lãng thường xuyên không về phủ, càng ngày càng kỳ lạ.

“Ngươi có biết thời gian này hắn qua đêm ở đâu không?”

Quản gia kỳ thật cũng biết được một chút, nhưng không dám đem chuyện của Thẩm Nguyệt Lãng nói với Thẩm Ngân Đài, chỉ giả bộ lắc đầu không biết.

Thẩm Ngân Đài đi về phía xe ngựa, hạ quyết tâm hôm nay phải tìm cơ hội nói chuyện cùng Thẩm Nguyệt Lãng.

Lúc này Thẩm Nguyệt Lãng cũng từ tiểu viện ở ngoại ô xuất phát, trong xe còn mang theo Chu Phỉ.

Chu Phỉ một thân váy áo hồng nhạt, đai lưng đỏ rực ôm trọn eo thon, trước ngực đẫy đã hết sức no đủ, trên mặt không chút phấn son.Thẩm Nguyệt Lãng mua cho nàng không ít đồ tốt, Chu Phỉ không cần dùng thì sẽ không dùng, dù vậy, khuôn mặt nàng vẫn kinh tâm động phách như cũ.

Biết hôm nay đi gặp Sử Xuân Địch, Chu Phỉ vô cùng khẩn trưởng, nàng cúi đầu, lưng thẳng tắp, sợ bản thân có chỗ nào làm người khác xem nhẹ.

Thẩm Nguyệt Lãng ngồi chính giữa cách nàng không xa, chống đầu làm bộ ngắm phong cảnh, thật ra nửa tầm mắt đều lưu luyến đặt trên người nàng.

Hôm nay, hắn nhất quyết phải chặt đứt quan hệ của Chu Phỉ với nam nhân khác!

-------------

Lời tác giả: Kế tiếp huynh đệ Thẩm gia bắt đầu đoạt nữ chính, nhớ đội mũ bảo hiểm xem tôi quay xe!