Lời nói của Vân Triết rõ ràng là đang chế giễu Bạch Đình, cho cô ta nếm mùi vị bị sỉ nhục, anh cố ý nói Bạch Đình là tình nhân mới của Hoắc Xuyên, tiện thể mắng Hoắc Xuyên khẩu vị kém, đây gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Sắc mặt Bạch Đình tái mét, nhưng trước mặt Vân Triết, ả có thể làm gì đây?
Bạch Đình không nhịn được, miễn cưỡng cười nói:
"Chủ tịch Vân, đừng bị người phụ nữ bên cạnh anh lừa gạt, cô ta đã ly hôn rồi!"
Nói cách khác, Vân Thanh chỉ là một người phụ nữ tầm thường.
Vân Triết cười thản nhiên, nhìn Hoắc Xuyên đầy ẩn ý, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng nói:
"Không phải chủ tịch Hoắc đây cũng đã ly hôn rồi sao?"
Lại thêm một đòn chí mạng, Vân Triết quyết tâm bảo vệ Vân Thanh đến cùng khiến Bạch Đình tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ả nhìn Hoắc Xuyên như đang cầu xin giúp, nhưng Hoắc Xuyên vẫn không hề động lòng.
Vân Thanh không thèm để ý đến Hoắc Xuyên, cô ôm chặt lấy cánh tay Vân Triết, không quên châm chọc anh:
"Chúc hai người hôn nhân hạnh phúc, Bạch tiểu thư, cô cũng phải cẩn thận đấy, vị trí Hoắc phu nhân đó ngồi lên cũng không dễ dàng đâu."
Nói xong, cô và Vân Triết nắm tay nhau rời đi không chút do dự, Bạch Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vân Thanh, trong mắt tràn đầy hận ý, hận không thể cào nát mặt cô.
"A Xuyên…"
Ả gọi tên Hoắc Xuyên bằng một giọng nũng nịu , như thể ả vừa phải chịu một sự bất công to lớn.
Hoắc Xuyên không để ý đến ả, lạnh lùng rút tay ra, sải bước tham gia vào buổi tiệc, bóng lưng của hắn thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Vân Thanh và Vân Triết.
..
Bên cạnh hồ bơi, Vân Triết đã đi họp ở công ty, Vân Thanh buồn chán ngồi trên ghế dài, tay cầm ly rượu sâm panh, mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong nước, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Mọi người ở đây đều biết cô là do chủ tịch Vân thị dẫn theo, cho nên Vân Thanh không cần bắt chuyện với ai, cũng không có ai dám tiến lên quấy rầy cô ngoại trừ Bạch Đình.
Bạch Đình từ đâu đi tới tức giận mắng:
"Là chị cố tình đúng không?! Chị cố tình tới bữa tiệc, cố tình tìm Hoắc Xuyên, cố tình chọc đến anh ấy để anh ấy thay đổi chủ ý! Vân Thanh, tôi đã nhìn thấu con người chị lâu rồi!"
Bạch Đình cười lạnh một tiếng, hung hăng nói: "Từ bỏ ý định này đi, Hoắc Xuyên tuyệt đối sẽ không thích loại người như chị đâu, hơn nữa, Vân Triết cũng sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của chị và đá bay chị sớm thôi!"
"Nói xong chưa?"
Vân Thanh nghiêng đầu nhìn, nở nụ cười khinh thường.
"Không phải ai cũng coi Hoắc Xuyên như là bảo vật như cô, tìm bạn trai trong thùng rác sao? Chậc chậc, đúng là hợp với tính cách của cô."
Vân Thanh nói xong liền nhấp một ngụm rượu sâm panh, Bạch Đình hơi sững sờ trước thái độ bất cần của Vân Thanh trong giây lát.
Từ khi nào mà người phụ nữ này lại trở nên bá đạo như vậy?!
Bạch Đình không nhịn được, giơ tay hất đổ ly rượu trong tay Vân Thanh:
"Vân Thanh, đừng tưởng rằng chỉ cần gặp được Vân Triết là chị giỏi! Dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể rửa sạch được quá khứ nghèo nàn của chị! Nếu chị không bán máu cho Hoắc Xuyên, chị nghĩ chị có cơ hội được mang những bộ quần áo và trang sức này sao?"
Vân Thanh tặc lưỡi, có nói nhiều hơn cũng vô ích, nếu tiếp tục dây dưa với Bạch Đình chỉ khiến hình tượng của mình trở nên tệ hơn.
Ngay lúc Vân Thanh định quay người rời đi, Bạch Đình đột nhiên tiến lên nắm lấy tay cô, ả như đã phát điên, đột nhiên lại bật khóc nức nở.
"Em xin lỗi, em không cố ý, xin chị tha cho em…"
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Thanh, Bạch Đình đột nhiên ngã xuống hồ bơi khiến cô không kịp trở tay.
"Vân Thanh, là chị ép tôi làm vậy."
Ngoài Vân Thanh ra, không ai nghe được lời nói cuối cùng của Bạch Đình trước khi ả rơi xuống nước.
Cô đột nhiên nhớ lại cảnh tượng như lúc này vào ngày cưới của tôi.
"Vân Thanh, Hoắc Xuyên là của tôi, chị không thể mang anh ấy đi."
Sau đó...cũng giống như ngày hôm nay, Bạch Đình rơi xuống nước, Hoắc Xuyên không chút do dự nhảy xuống, trên người vẫn mặc bộ âu phục chú rể, hôn lễ lập tức trở thành trò cười, mọi người đều cười nhạo Vân Thanh, có lẽ từ ngày đó trở đi, cô luôn là người thua cuộc.
Vân Thanh đột nhiên bậc cười, tiếng bước chân vội vã truyền đến từ phía sau, Vân Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên nhìn cô với ánh mắt thất vọng, sau đó, lịch sử lại tái hiện.
"Ào."
Hoắc Xuyên nhảy xuống, bơi về phía Bạch Đình đang giãy dụa, tất cả những điều này vẫn không thể nào thay đổi, Vân Thanh cụp mắt, vô thức nắm chặt tay.