Một vài tháng sau, trong một bữa tiệc tối ở Hải Thành, hầu như tất cả những người nổi tiếng trong thành phố đều có mặt.
Vì buổi tiệc được tổ chức riêng tư nên không có phương tiện truyền thông nào nhận được lời mời. Thế nhưng điều này không ngăn cản các tay săn ảnh ngồi xổm trước cổng và chụp ảnh những thiếu gia và tiểu thư nhà danh giá.
"Này, Hoắc Xuyên tới rồi!"
"Là xe của Hoắc Xuyên kìa!"
..
Trong lúc các tay săn ảnh thì thầm với nhau, xe của Hoắc Xuyên từ từ tiến vào địa điểm tổ chức sự kiện và dừng lại trước thảm đỏ.
Cửa xe mở ra, Hoắc Xuyên mặc một bộ lễ phục cao cấp, trông vừa cao quý vừa xa cách, Bạch Đình cũng từ từ bước xuống xe, mỉm cười nắm lấy tay Hoắc Xuyên, một thoáng khó chịu hiện lên trên khuôn mặt của Hoắc Xuyên, trong khi đó nụ cười của Bạch Đình càng tươi hơn.
Sau khi biết được chuyện Vân Thanh và Hoắc Xuyên ly hôn, Bạch Đình vô cùng hưng phấn, cô tin chắc rằng cơ hội của mình đã đến, thế nhưng mọi chuyện lại không như Bạch Đình nghĩ, sau khi ly hôn Vân Thanh, Hoắc Xuyên không đến bệnh viện thăm ả dù chỉ một lần.
Phải đến khi dùng mối quan hệ của mình để có được lời mời đến dự tiệc tối, ả mới tiếp cận được Hoắc Xuyên…
Ngay lúc Bạch Đình đang suy nghĩ làm sao để dụ dỗ được Hoắc Xuyên vào đêm nay, ánh đèn sân khấu và ánh mắt đang tập trung vào Hoắc Xuyên đột nhiên dịch chuyển.
"Là Vân Triết!"
"Vân Triết ở thành phố Giang đến rồi!"
Trong tiếng reo hò của đám đông, chủ tịch tập đoàn Vân thị bước ra khỏi chiếc Bentley được thiết kế riêng với khí chất phi thường.
Vân Triết vừa xuất hiện, cả hội trường đã náo loạn, rất nhiều doanh nhân trong thành phố đều vây quanh anh, vội vã chào hỏi.
Thế nhưng Vân Triết lại đi ngang qua đám đông với vẻ mặt lạnh lùng và mở cửa xe phía bên kia, Vân Thanh kiêu hãnh bước xuống xe, chủ tịch Vân thị chưa bao giờ mang theo ai cùng đi dự tiệc, hôm nay lại mang theo một nữ nhân đi cùng.
Chiếc váy dài màu sắc tinh khiết do nhà thiết kế hàng đầu thế giới thiết kế và đồ trang sức của giới quý tộc châu Âu đều tôn lên vẻ đẹp của Vân Thanh.
Bản thân Vân Thanh cũng có khí chất cao quý không hề thua kém Vân Triết, nhiều người bắt đầu thì thầm với nhau, thảo luận về thân phận của Vân Thanh.
"Cô ấy và Vân Triết có quan hệ thế nào?"
"Chẳng lẽ là phu nhân?"
...
Tiếng bàn luận xung quanh truyền đến tai Hoắc Xuyên, ánh mắt hắn tối sầm lại, trên mặt Hoắc Xuyên phủ một tầng u ám.
Mặc dù Vân Thanh là vợ trên danh nghĩa của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đưa cô đến bất kỳ sự kiện nào, vì vậy rất ít người biết rằng người phụ nữ lộng lẫy trước mặt hắn không phải là Vân phu nhân, mà là Hoắc phu nhân…
Hoắc Xuyên nhìn Vân Thanh bước về phía mình, trên mặt nở nụ cười nhẹ, nắm lấy cánh tay của Vân Triết.
Ngay lúc hai người chạm mắt nhau, Hoắc Xuyên cảm thấy rõ ràng Vân Thanh không hề coi trọng mình, cô bây giờ chỉ xem hắn như một người xa lạ.
Hoắc Xuyên cảm thấy đau lòng, thế nhưng hắn không ngờ Vân Triết vẫn đưa tay ra trước mặt hắn.
"Tôi đã nghe rất nhiều về cậu, Chủ tịch Hoắc."
Vân Triết cười một cách tự nhiên, nhưng Hoắc Xuyên lại cảm nhận được sự chế giễu cực độ.
"Tôi cũng vậy, chủ tịch Vân"
Hoắc Xuyên bắt tay đáp lại, hai người giao thủ một hồi, thế trận ngang ngửa, Vân Thanh vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vân Triết, cô đã sớm chuẩn bị đối mặt với Hoắc Xuyên, quả nhiên đúng như cô dự đoán, Hoắc Xuyên không thể khiến cô động lòng thêm nữa.
Vân Triết quay đầu lại nhìn cô với vẻ lo lắng, Vân Thanh mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ là Hoắc Xuyên thôi mà, cô cần gì phải quan tâm chứ? Cô chỉ coi hắn là một người qua đường bình thường mà thôi.
Tất cả những điều này đều không thoát khỏi ánh mắt Hoắc Xuyên, hắn cảm thấy như tim mình bị ai đó đâm một nhát, Vân Thanh trước mặt hắn bây giờ đã tự tin, hờ hững hơn trước, cô ấy thật chói mắt, cô ấy hoàn toàn khác so với khi ở bên cạnh hắn, vậy ra tất cả sự thay đổi này đều là do Vân Triết mang lại sao? Sau khi ly hôn với hắn, Vân Thanh đã đến bên Vân Triết sao?
Ánh mắt Hoắc Xuyên mơ hồ, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân căng cứng, Bạch Đình đang bám chặt lấy hắn tự nhiên cảm nhận được sự thay đổi này, ả nghiến răng căm hận, ả ghét vẻ ngoài của Vân Thanh, ghét cách Vân Thanh khiến ả trông giống như một tên hề!
Hoắc Xuyên thậm chí còn không thèm liếc nhìn khuôn mặt đã trang điểm và đồ trang sức mà ả đã chuẩn bị tỉ mỉ, lòng đố kỵ đã lên đến đỉnh điểm, ả chế giễu:
"Vân Thanh, sao chị lại ở đây? Đây là nơi mà chị nên đến sao?"
Ả vừa nói xong, sắc mặt của Hoắc Xuyên và Vân Triết đều biến sắc, Vân Thanh không chút quan tâm, vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước đây.
Ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy cánh tay Hoắc Xuyên của Bạch Đình một lúc lâu, Vân Thanh khẽ hừ một tiếng, tại sao ả lại háo hức muốn vươn lên vị trí Hoắc phu nhân như vậy chứ?
Vân Thanh nhìn thẳng vào mắt Bạch Đình, nhàn nhạt nói:
"Người như cô có thể đến, tại sao tôi lại không thể?"
Chỉ một câu nói đã khiến Bạch Đình tức giận đến mức bùng nổ.
"Cô đang mắng ai hả?!"
Vân Thanh nhún vai không nói gì.
"Tôi có thể biết cô gái này là ai không?” Vân Triết lạnh lùng hỏi. "Hình như tôi chưa từng gặp cô trước đây, hay là do cô quá mờ nhạt nên tôi không để ý nhỉ, Hoắc phu nhân?"
Vân Triết nhìn Hoắc Xuyên bằng ánh mắt khıêυ khí©h.