Một lát sau, Trần Khải quay lại với vẻ mặt khó coi.
"Giám đốc Hoắc, phòng tiếp cận công chúng nói là chủ tịch Lưu của công ty giải trí Tân Dao đã ra lệnh rằng lời nói của cô Vân Thanh sẽ là chủ đề nóng trong 72 giờ, không được chậm hơn một giây."
Công ty giải trí Tân Dao? Lưu Đào? Tại sao anh ta lại giúp Vân Thanh? Mối quan hệ giữa Vân Thanh và anh ta là gì?
Hoắc Xuyên gật đầu, trong mắt hiện lên một cơn bão dữ dội.
"Tôi hiểu rồi."
Hoắc Xuyên nhàn nhạt nói với giọng trầm thấp. Công ty giải trí Tân Dao là công ty dẫn đầu trong ngành giải trí, ngay cả tập đoàn Hoắc thị cũng phải cân nhắc trước khi đối mặt.
Vân Thanh a Vân Thanh… em thực sự làm anh rất bất ngờ đấy.
Hoắc Xuyên nhíu mày, tâm trạng cực kỳ không tốt.
Đúng lúc đó cha của hắn, Hoắc Phong gọi điện đến.
Hoắc Xuyên sốt ruột nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng của Tôn Lan:
"Hoắc Xuyên! Mau bảo con đ* Vân Thanh kia xóa bài viết đi, sau này nhà họ Hoắc có còn chút mặt mũi nào nữa không? M* kiếp, cô ta thật vô liêm sỉ, vì cô ta nên nhà họ Hoắc chúng ta mới bị nhục nhã như vậy!"
Hoắc Xuyên nghiến răng.
"Con không phải đã nói mẹ đừng để ý đến chuyện chiếc nhẫn rồi sao? Hơn nữa, chiếc nhẫn kia rõ ràng là do Hoắc Tịnh lấy trộm, Vân Thanh đâu có liên quan gì?"
Tôn Lan dừng một lát, liền sốt ruột nói:
"Gì đây? Con bây giờ là đang trách ta sao?! Lúc trước ta đã nói với con đừng kết hôn với ả Vân Thanh kia rồi, là con không nghe, con có tư cách gì mà chất vấn ta hả?!"
Thấy Tôn Lan bắt đầu nặng lời, Hoắc Phong không nhịn được nữa dành điện thoại từ tay vợ, thấp giọng nói:
"Hoắc Xuyên, chuyện này nhất định phải giải quyết sớm nhất có thể, xóa sạch mọi tin tức trên mạng ngay lập tức!"
"Con không thể xóa được." Hoắc Xuyên lạnh lùng nói. "Hiện tại, Hoắc gia chỉ có thể xin lỗi để đền bù tổn thất."
"Tại sao?! Tại sao chúng ta phải xin lỗi?! Rõ ràng là do con khốn đó gây chuyện mà!"
Tôn Lan ngắt lời, ý tứ rõ ràng không muốn bỏ qua. Hoắc Xuyên nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên thành một đường.
Tại sao mẹ lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vân Thanh? Nếu Tôn Lan không cố ý hãm hại Vân Thanh thì Vân Thanh đâu có trả đũa không phải sao?
"Anh Hoắc, anh đừng coi tôi là người xấu…"
Lời nói của Vân Thanh làm Hoắc Xuyên cảm thấy mắt cay cay, chính mẹ hắn mới là người không chịu buông bỏ và đang tạt nước bẩn vào người cô…
Hoắc Xuyên cụp mắt xuống, cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng lại không thể làm gì.
Sự im lặng của anh chỉ càng khích lệ Tôn Lan, dựa vào sự hiện diện của Hoắc Phong, bà thậm chí còn vô liêm sỉ nói thêm:
"Hoắc Xuyên, mẹ không quan tâm con dùng kế sách gì, nhưng Vân Thanh nhất định phải đến nhà họ Hoắc để xin lỗi chúng ta! Con khốn này, sao lại dám làm ra loại chuyện vô pháp vô thiên như vậy chứ?"
Nói xong, Tôn Lan tức giận cúp điện thoại, Hoắc Xuyên dựa vào ghế da, nhắm mắt lại, cau mày, dùng ngón tay thon dài xoa xoa thái dương.
Anh và Vân Thanh đã ly hôn, anh có quyền gì đi tìm Vân Thanh? Chưa kể đến việc anh ta thậm chí còn không biết Vân Thanh hiện đang ở đâu…
Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên từ từ mở mắt ra, cảm xúc trong mắt không thể nào hiểu nổi.
“Có tìm thấy dấu vết gì của Vân Thanh không?”
Hoắc Xuyên lạnh lùng hỏi Trần Khải đứng ở một bên, thân thể Trần Khải cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười, thận trọng trả lời:
"Thưa giám đốc, chúng tôi vẫn chưa tìm được, xem ra Vân tiểu thư không ở trong thành phố, nếu cô ấy vẫn còn ở thành phố, chúng ta đã có thể dễ dàng tìm được cô ấy…"
Trần Khải giải thích, Hoắc Xuyên nhíu mày, càng lúc càng buồn bực.
Sau đó, tập đoàn Hoắc thị đã xóa những lời chỉ trích về Vân Thanh, thậm chí còn đưa ra lời xin lỗi, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, thế nhưng Hoắc thị không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào về việc Hoắc Xuyên và Vân Thanh ly hôn, khiến công chúng có cớ để bàn tàn.
Hoắc Xuyên vuốt màn hình điện thoại, tỏ vẻ khinh thường những lời chửi bới của cư dân mạng, so với điều đó, hắn quan tâm đến những bài viết trong tài khoản của Vân Thanh hơn.
[Hôm nay mình đã kết hôn với Hoắc Xuyên.]
[Hôm nay Hoắc Xuyên mua quà cho mình, anh xem này, hoa có đẹp không?]
[Mới ngày đầu tiên anh ấy đi công tác mình đã thấy nhớ rồi, làm sao đây?]
...
Tất cả các bài viết đều là viết về hắn, hắn hiện diện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Vân Thanh, dường như không hề thờ ơ như những gì hắn nghĩ.
Ít nhất là sau khi xem weibo của Vân Thanh, Hoắc Xuyên bất ngờ khi nhận ra rằng hắn thực sự có một chút ký ức về những gì mà Vân Thanh đã ghi lại.
Vân Thanh đã từng coi hắn là tất cả, nhưng còn hắn thì sao? Hắn đã làm gì chứ?
Hoắc Xuyên mở nhật ký trò chuyện với Vân Thanh, nội dung chuyển tiền đều hiển thị rõ ràng, sau đó là sự quan tâm từng li từng tí của Vân Thanh dành cho hắn.
Ngón tay của Hoắc Xuyên dừng lại, gương mặt tràn đầy sự cay đắng, hắn đã cố gọi cho Vân Thanh nhưng không thể liên lạc được vì tài khoản hai người đã không còn là bạn bè. Hoắc Xuyên thất vọng tắt điện thoại.
Vân Thanh thật sự nghiêm túc sao?
Hoắc Xuyên nhíu mày, nút thắt trong lòng không thể gỡ bỏ.
Không, hắn không thể để mọi chuyện qua đi như thế được. Anh phải tìm được cô ấy!