Chương 5: Vụ Bê Bối

Cố Chi đưa điện thoại của mình cho Vân Thanh, nhìn vào từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất là "Cựu phu nhân Hoắc gia là một kẻ trộm", khuôn mặt Vân Thanh bỗng chốc tối sầm lại.

Cô duỗi ngón tay trắng muốt của mình nhấp vào bài viết, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trong bài đăng mới nhất của tập đoàn Hoắc thị trên weibo, họ đã công khai cáo buộc Vân Thanh ăn cắp tài sản của Hoắc gia sau khi ly hôn, đó chính là chiếc nhẫn kim cương trị giá hàng triệu tệ.

Hoắc thị thậm chí còn mỉa mai rằng họ hy vọng Vân Thanh có thể giữ mình trong sạch và không làm gì có hại cho Hoắc thiếu, hết lần này đến lần khác họ ngầm cho rằng Vân Thanh là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này.

Các netizen chửi bới không ngừng, một số người thậm chí còn đào bới tài khoản weibo của Vân Thanh và để lại những bình luận châm biếm.

Khuôn mặt Vân Thanh tối sầm, cố kìm nén cơn tức giận, ngay từ đầu cô có quan tâm đến chiếc nhẫn cưới của Hoắc Xuyên đâu chứ? Cuộc hôn nhân của họ đã chấm dứt, cô không muốn đeo chiếc nhẫn đó, vì nó chẳng khác nhắc nhở cô về sự nhục nhã mà cô đã phải chịu đựng trong ba năm qua.

Cố Chi cũng rất tức giận, nhưng cơn giận của cô lại khác biệt với Vân Thanh.

"M* kiếp, Hoắc Xuyên chỉ tặng cậu chiếc nhẫn trị giá hàng triệu tệ thôi sao? Bố thí cho ăn mày à?! Món trang sức rẻ nhất của cậu còn hơn cả số tiền này nữa mà, đúng chứ? Thật không nói nên lời mà!"

Sau khi Cố Chi cằn nhằn xong, cô quay sang hỏi:

"Cậu định làm gì đây? Rõ ràng đây là vu khống còn gì!"

Vân Thanh cười nhạt, cô bình thản gọi điện cho Vân Triết.

"Anh cả, em nhớ rằng công ty quản lý của anh ba đứng tên em, đúng không?"

"Đúng vậy, người phụ trách hiện tại là Lưu Đào. Em dự định làm gì sao? Có cần anh giúp không?"

Vân Triết hỏi với vẻ lo lắng.

"Không cần đâu anh." Vân Thanh hít sâu, ánh mắt sắc bén. "Chỉ là chuyện nhỏ. Em có thể tự xử lý."

Hoắc Xuyên, anh thực sự muốn đẩy tôi đến chỗ ch*t sao?

Vân Thanh cười giễu cợt, cô không phải là người không dễ bị trêu chọc.

Ngày hôm sau, đồng hồ điểm chín giờ, lưu lượng truy cập internet đạt mức cao nhất, Vân Thanh, người đã lên hot search suốt một đêm cuối cùng cũng đã phản công.

Vân Thanh đăng một bức ảnh trực tiếp trên tài khoản weibo của mình, là bức ảnh mà Bạch Đình đã từng gửi cho cô, có thể chứng minh Hoắc Xuyên đã không chung thủy với cô.

Cô đăng tải thêm một bài viết lên weibo.

[Sau ba năm được gã vào Hoắc gia, tôi tự hỏi liệu mình có thể sống đúng với lương tâm hay không, nhưng có vẻ như Hoắc thiếu không có cùng ý nghĩ với tôi, tôi nghĩ mọi người có thể thấy rõ người đã đánh cắp chiếc nhẫn kim cương đó. Tôi mong rằng Hoắc thiếu sẽ ngừng việc vu khống tôi, thay đổi bản thân và trở thành người tốt hơn!]

Dưới bài viết, Vân Thanh còn đính kèm một bức ảnh, đó là bức ảnh chụp em gái của Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh đã chi tiêu rất nhiều tiền tại một sòng bạc ở nước ngoài, trên tay Hoắc Tịnh còn đeo chiếc nhẫn kim cương.

Sòng bạc nước ngoài ngay lập tức phát một thông cáo nói rằng tiểu thư Hoắc Tịnh đã cầm cố chiếc nhẫn kim cương vì nợ tiền cờ bạc, sòng bạc còn công bố một bức ảnh hợp đồng và chiếc nhẫn kim cương cùng lúc, bằng chứng vô cùng xác thực.

Ngay lập tức dư luận dậy sóng, đúng như Vân Thanh đã nói, bất cứ ai có mắt đều có thể thấy rõ rằng những lời khiếu nại của Hoắc gia đối với Vân Thanh đều là tin đồn!

"Hoắc gia thật bao dung quá nhỉ, thế mà lại chơi trò đổ lỗi sao?"

"Ai đó có thể nói rõ cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra được không?"

"Trời ạ, Hoắc Xuyên thoạt nhìn giống như kẻ vô dụng, không nghĩ tới sau lưng chúng ta lại là loại người như vậy! Tôi nôn mất…"

"Sau này tôi sẽ không bao giờ mua bất cứ thứ gì của Hoắc gia nữa. Mọi người cùng nhau tẩy chay đi!"

..

Dư luận đang sôi sục, trong sự phấn khích của đám đông, cổ phiếu của Hoắc thị không ngừng giảm trong vòng một ngày.

Trong văn phòng, Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị thị trường chứng khoán với vẻ mặt u ám.

"Ai cho phép các người phát biểu lung tung vậy hả?! Chuyện quan trọng như vậy mà không thông báo cho tôi biết sao?!"

Giọng nói của Hoắc Xuyên cực kỳ trầm thấp, trước bàn làm việc, giám đốc truyền thông của tập đoàn Hoắc thị đang run rẩy vì sợ hãi, nhỏ giọng giải thích.

"Đó là lệnh của lão phu nhân…lão phu nhân đã nói rằng ngài đã đồng ý rồi nên tôi…"

Hơi thở của Hoắc Xuyên như ngưng lại, đường gân máu trên trán anh đều nổi lên.

"Lời của phu nhân thì lớn lắm sao? Không cần xác nhận với tôi sao?! Não của các người để ở đâu hả?!"

Hoắc Xuyên ném tài liệu lên bàn, hắn quay sang Trần Khải ra lệnh.

"Tất cả mọi người trong bộ phận truyền thông đều bị sa thải, mau thu dọn rồi nghỉ việc đi! Còn nữa, nói với bộ phận tiếp cận công chúng, nếu họ không giải quyết vấn đề này một cách ổn thỏa thì tốt nhất nên nghỉ việc luôn đi!"

Trần Khải gật đầu đáp "vâng" rồi vội vã rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc.