Trong suốt ba năm hôn nhân, Vân Thanh luôn luôn khiêm nhường. Vậy nên Tôn Lan mới thường trút hết sự giận dữ của mình lên Vân Thanh.
"Vân Thanh! Nhìn bạn của cô đi! Chẳng trách Hoắc Xuyên muốn ly hôn với cô! Người như cô không xứng với Hoắc Xuyên nhà tôi! Nếu không phải vì cô, Hoắc Xuyên đã cưới một tiểu thư danh giá và sống hạnh phúc hơn bây giờ! Cô giống như một con gà lôi đang tán tỉnh phượng hoàng. Mọi người đã gọi cô là Hoắc phu nhân suốt ba năm qua, cô thực sự tự cho mình cái danh đó sao? Đúng là mơ mộng hão huyền! Mau biến đi! Hai người mau biến đi! Đừng làm xấu mặt Hoắc gia chúng tôi!"
Tôn Lan đẩy cô khiến Vân Thanh mất thăng bằng suýt ngã. Cố Chi liền tức giận. Nghĩ đến những gì Vân Thanh phải chịu đựng khi ở Hoắc gia, Cố Chi liền không ngần ngại trả đũa mà đẩy Tôn Lan ngã xuống đất.
"Ái, ái, đau quá!"Tôn Lan ôm lấy eo. Dù vậy bà ta vẫn không chịu buông tha cho cô.
"Vân Thanh! Cô mù sao? Mau đến giúp tôi!"
Vân Thanh mặt không chút cảm xúc.
Cô nhìn Tôn Lan từ trên cao, lạnh lùng hỏi.
"Tại sao tôi phải giúp bà? Bà là ai chứ? Bà đã không tôn trọng bạn tôi mà giờ còn muốn tôi giúp bà? Thật nực cười!"
Vân Thanh cười nhạt, cô bước ngang qua Tôn Lan, trở về phòng để lấy đồ của mình sau đó sải bước rời đi, trong lòng không còn chút lưu luyến nào.
Chiếc xe thể thao màu xanh lam vừa rời đi thì Hoắc Xuyên trở về, Tôn Lan lúc này mới loạng choạng đứng dậy, khi nhìn thấy Hoắc Xuyên, bà ta lập tức chạy lại và nắm lấy tay Hoắc Xuyên, vẻ mặt đầy tức giận và hung dữ.
"Hoắc Xuyên, mẹ nói cho con biết, bất kể thế nào con cũng đừng liên quan gì đến Vân Thanh! Con khốn đó không xứng với con, không xứng với Hoắc gia chúng ta Cô ta thậm chí còn không quan tâm đến tôn nghiêm của mình, lúc nãy cô ta còn đẩy mẹ nữa đó! Một người đáng khinh như vậy, gã vào Hoắc gia chỉ mang lại sự nhục nhã cho chúng ta mà thôi!"
Hoắc Xuyên có vẻ không kiên nhẫn, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Tôn Lan, đôi mắt đen của hắn bỗng tối sầm lại.
"Mẹ đã gặp Vân Thanh sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu hả mẹ?!"
Hắn hoàn toàn bỏ qua những phàn nàn hay chửi rủa của Tôn Lan, chỉ quan tâm đến Vân Thanh khiến Tôn Lan ngỡ ngàng.
"Cô ta đã đi rồi, mẹ muốn nhanh chóng để cô ta rời đi càng xa càng tốt!"
Hoắc Xuyên nhẹ nhàng tặc lưỡi, hắn không do dự đẩy tay Tôn Lan ra, quay lưng rời đi tìm Vân Thanh, để mặc Tôn Lan hoảng hốt lớn tiếng gọi phía sau lưng hắn.
"Hoắc Xuyên!"
"Sau khi ly hôn con không chia tài sản đúng chứ? Con không th mắc mưu của người phụ nữ đó được!"
Hoắc Xuyên dừng lại, hắn cảm thấy khó chịu, dù sao đi nữa Vân Thanh vẫn là vợ hắn, làm sao Tôn Lan có thể nói những lời như vậy về cô ấy? Hoắc gia luôn đối xử lạnh nhạt với Vân Thanh, nhưng Hoắc Xuyên luôn cho rằng đó là vì họ vẫn chưa quen biết nhau cũng không coi trọng nhau, vậy nên hắn cũng không để tâm nhiều.
Hơn nữa, miễn là hắn và Vân Thanh sống cuộc sống của riêng mình, hắn không quan tâm gia đình hắn nghĩ gì, nhưng bây giờ có vẻ như hắn đã sai? Tôn Lan không chỉ lạnh nhạt với Vân Thanh mà còn rất keo kiệt và khinh thường…
Hoắc Xuyên hít một hơi thật sâu, cảm thấy có chút bực bội.
"Cô ấy không yêu cầu bất cứ điều gì cả."
Sau khi trả lời Tôn Lan một cách lạnh lùng, Hoắc Xuyên vội vã rời đi. Hắn phải đi tìm Vân Thanh. Hắn muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Hoắc Xuyên từ người bảo vệ đã tìm ra hướng Vân Thanh rời đi. Ngay khi hắn chuẩn bị lái xe, Tôn Lan lại gọi đế.
"Hoắc Xuyên! Con đ* Vân Thanh đã nói dối! May mắn là mẹ đã đề phòng cô ta từ trước. Mẹ vừa quay lại phòng đã thấy chiếc nhẫn kim cương trong két sắt đã biến mất! Đó là một chiếc nhẫn kim cương lớn trị giá hàng triệu lận đó! Chắc chắn là ả Vân Thanh đã lấy trộm rồi! Nếu không, một người dân quê bình thường như cô ta thì sao có thể sống được ở thành phố lớn như vậy?! Hoắc Xuyên, nhanh chóng lấy lại chiếc nhẫn kim cương đó, nó là của Hoắc gia, chúng ta không thể để cô ta lấy nó đi!"
Đôi mắt Hoắc Xuyên tối sầm lại, hắn vẫn nhớ rằng chiếc nhẫn kim cương đó là nhẫn cưới của hắn và Vân Thanh, thế nhưng hắn chưa bao giờ đeo lại nó.
Lúc đầu, Vân Thanh coi chiếc nhẫn kim cương như báu vật, cả ngày không nỡ tháo nó ra, từ khi nào cô lại khóa chiếc nhẫn kim cương trong két sắt vậy?
Hoắc Xuyên bỗng cảm thấy sợ hãi, điều đó giống như Vân Thanh đã tự nguyện cắt đứt quan hệ với hắn mà hắn không hề hay biết, chiếc nhẫn kim cương đã bị khóa lại, dù anh có cố gắng thế nào cũng không tìm thấy dấu vết của nó…
Rome không được xây dựng trong một ngày, cũng như hôn nhân không thể sụp đổ trong một ngày, mọi thứ đều có thể bắt nguồn từ khởi đầu.
Tôn Lan vẫn đang nói huyên thuyên trên điện thoại, Hoắc Xuyên liền nói với giọng trầm thấp.
"Chiếc nhẫn kim cương đó ngay từ đầu là của Vân Thanh. Cô ấy muốn mang nó đi cũng là điều dễ hiểu, con sẽ không yêu cầu cô ấy trả lại, vậy thôi."
Hoắc Xuyên lạnh lùng cúp máy.