Chương 20: Cô Dám Không?

Như bao người khác, Hoắc Xuyên cũng nhìn Vân Thanh một cách ngây ngẩn, lúc ấy, Vân Thanh giống như một nữ hoàng, điều khiển toàn bộ sân khấu…

Hoắc Xuyên rất sốc, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tâm trạng của hắn lúc nãy không mấy dễ chịu. Hoắc Xuyên nhíu mày, cố gắng ngừng suy nghĩ về nó. Khi bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

Hoắc Xuyên thở dài nhẹ nhõm và nhìn về phía Lâm Vũ, nhưng không thấy hắn ta ở đâu.

Trời ạ!

Hoắc Xuyên vô thức nhìn sang phía Vân Thanh, quả nhiên nhìn thấy Lâm Vũ cùng mùi rượu nồng nặc đã vội vã đi tới gần cô.

Không có thời gian nghĩ ngợi, Hoắc Xuyên đứng bật dậy và tiến nhanh đến.

"Vân Thanh! Cậu thật tuyệt đấy!"

"Quả nhiên là tiểu bảo bối của tôi, khí chất lúc nãy khiến mọi người đều phải ngưỡng mộ!"

Ngay khi Vân Thanh bước ra từ hậu trường, Diệp Chí lập tức lao đến, ôm chầm lấy cô.

Những người khác cũng theo sau với nụ cười trên môi, Ái Tư đưa bó hoa mà cô vừa mua cho Vân Thanh.

"Đây mới là Vân Thanh của ngày xưa nhỉ."

Trước đây Vân Thanh từng là người tỏa sáng rực rỡ, kiêu hãnh và đầy quyền lực mà tất cả bọn họ đều biết!

Vân Thanh mỉm cười, nhận lấy hoa từ Ái Tư, lòng tràn ngập niềm vui, đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy vui vẻ như vậy, cuộc hôn nhân với Hoắc Xuyên đã rút cạn linh hồn cô, biến cô thành một xác sống.

Cô đã từ bỏ công việc và sở thích của mình, vui vẻ trở thành tù nhân của Hoắc Xuyên, để rồi cuối cùng, Hoắc Xuyên lại vứt bỏ cô như một món đồ cũ. Nụ cười nơi khóe miệng cô dần trở thành một nụ cười mỉa mai.

Ngay lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông có râu đi về phía mình, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn.

"Chào, tôi là giám đốc điều hành của công ty giải trí Tân Dao, Lê Đông. Phần trình diễn của cô vừa rồi thật hoàn hảo!"

Lê Đông rút một tấm danh thϊếp từ trong túi và đưa cho Vân Thanh.

"Không biết cô có hứng thú gia nhập ngành giải trí không? Tôi cam đoan công ty chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng!"

Vân Thanh ngẩn người, không biết nên cười hay nên khóc khi nhìn vào tấm danh thϊếp mà Lê Đông vừa đưa.

Cố Chi và những người khác nhìn nhau, không nhịn được mà cười.

Lê Đông không hiểu, anh ta tưởng Vân Thanh không đồng ý, nghiến răng, lùi lại một bước.

"Xin hỏi, bài hát đó có phải do cô sáng tác không, tiểu thư?"

Vân Thanh mỉm cười gật đầu.

"Nếu cô không muốn biểu diễn trên sân khấu, cô cũng có thể làm nhạc sĩ hậu trường của chúng tôi!"

"Chúng tôi sẵn sàng trả một cái giá cao để mua lại bài hát của cô!"

Lê Đông càng nói càng phấn khích, Vân Thanh không muốn anh ta phí công vô ích. Cô nhận lấy danh thϊếp của Lê Đông và nói "Cảm ơn" rồi thanh thoát quay trở lại bàn.

Tại bàn, Vân Thanh chụp ảnh danh thϊếp của Lê Đông và ngay lập tức gửi cho Lưu Đào.

[Thăng chức hoặc tăng lương cũng được.]

Vì người này có gu tốt, nên việc cấp trên thưởng cho cô là điều đương nhiên.

Cảm giác được khen ngợi khiến Vân Thanh cảm thấy tốt hơn.

Tuy nhiên, ngay sau đó, người khiến tâm trạng cô xấu đi xuất hiện, Lâm Vũ từ đâu đi đến, Hoắc Xuyên đang điên cuồng chạy theo Lâm Vũ .

Cô chưa kịp phản ứng, Diệp Chí đã đứng dậy chắn trước mặt Vân Thanh.

"Lâm Vũ! Anh muốn gì?! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám gây sự với Vân Thanh trước mặt tôi, tôi sẽ xé toang mái nhà của tập đoàn Lâm thị ngay ngày mai!

Diệp Chí là một quả pháo nổ mà cả giới đều biết. Không chỉ điển trai mà anh ta còn có thể biến thành một con quái vật.

Lâm Vũ quá say xỉn, lè nhè nói.

"Diệp thiếu gia, chuyện này là giữa tôi và Vân Thanh, cậu không có quyền can thiệp!”

“Nếu giám đốc Lâm nói về việc trốn thuế…thì việc giám sát hoạt động của một doanh nghiệp là nghĩa vụ của mỗi công dân, có rất nhiều cách để can thiệp đó chứ.”

Ái Tư mỉm cười, uống một ngụm rượu. Cô tỏ vẻ vô tội, nhưng thực ra mỗi câu nói đều chứa đầy mũi dao sắc.

"Giám đốc Lâm say rồi, anh mau về đi." Diệp Hưng cũng lên tiếng bảo Vân Thanh. “Nếu không, tôi không ngại bảo chủ tịch Lâm đến dẫn anh về đâu.”

Diệp Hưng và những người khác cùng chung một mục tiêu và thề sẽ không để Vân Thanh phải chịu thêm bất kỳ sự uất ức nào nữa.

Vân Thanh rất cảm động, tuy nhiên, đây là mối thù giữa cô, Lâm Vũ và Hoắc Xuyên, cô không muốn kéo bạn bè vào chuyện này.

Khi tâm trí dần bình tĩnh lại, Vân Thanh mở miệng định nói, nhưng ánh mắt cô lại dừng lại ở Hoắc Xuyên, người đang đứng sau Lâm Vũ.

“Rốt cuộc các người đang muốn gì?”

Lâm Vũ ban đầu định gây sự với Vân Thanh, nhưng bị lời nói của Ái Tư và hai anh em nhà họ Diệp làm cho ngẩn ngơ, hắn ta có phần lúng túng.

Ánh mắt hắn ta rơi vào ly rượu, một ý nghĩ chợt nảy ra.

"Vân Thanh, chúng ta uống một ly đi. Nếu cô có thể uống nhiều hơn tôi, tôi sẽ cởi hết quần áo, đứng trên đầu và bò ra khỏi Thanh Viên hôm nay!

“Nhưng…”

Lâm Vũ nhanh chóng cắt lời.

"Nếu cô thua, cô phải quỳ xuống và xin lỗi Hoắc Xuyên, cô phải thừa nhận rằng mình là một ả đàn bà đào mỏ!"

"Thế nào, Vân Thanh, cô dám không?!"