Chương 2: Không Thích Điều Đó

Trong gara của bệnh viện, một chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn lặng lẽ dừng trong bóng tối. Cửa xe mở ra. Vân Thanh từ từ ngồi xuống rồi cúi đầu, trông rất ngoan ngoãn.

"Anh, em đã quá ngây thơ rồi. Về tin nhắn và bức ảnh... cảm ơn anh đã giúp em giải quyết nó."

Người đàn ông bên cạnh Vân Thanh khẽ mỉm cười nhưng không nói gì. Bộ vest trên người anh rất đắt tiền, từng sợi chỉ đều tôn lên sự tinh xảo. Anh là con trai lớn của Vân gia và là Chủ tịch hiện tại của tập đoàn Vân thị, Vân Triết.

"Biết vậy là tốt." Vân Triết nói một cách thư thái. "Thằng nhóc đó không tốt với em. Anh đã nói từ lâu rồi. Em phải tự trải qua nó. Anh cũng không thể làm gì hơn."

"Sao rồi? Giờ em có thể ngoan ngoãn quay về tiếp quản tập đoàn Vân thị rồi chứ?"

Vân Triết là người có thể khiến cả thành phố Hồ rung chuyển chỉ với một cú giẫm chân. Vân gia là tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước! Tất cả những thứ này đều thuộc về Vân Thanh. Đáng tiếc, cô còn trẻ và mù quáng, đã đánh giá sai người. Cô đã sai lầm khi tin vào tình yêu.

Vân Thanh nhếch môi, nở một nụ cười tự giễu. Cô đang cười chính mình.

"Được rồi, anh cả."

Đã đến lúc cô lấy lại mọi thứ thuộc về mình.

Hoắc Xuyên vội vàng rời khỏi bệnh viện, khuôn mặt tái mét. Hắn nhìn xung quanh, nhưng không thấy Vân Thanh đâu cả.

Hoắc Xuyên lấy điện thoại ra, tất cả những gì anh nhận được chỉ là một dòng thông báo: "Số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được."

"Giám đốc, chúng tôi đã tìm kiếm toàn bộ bệnh viện, nhưng vẫn không tìm thấy phu nhân."

Một nhóm người mặc vest đen chạy lại, dẫn đầu bởi thư ký của Hoắc Xuyên và trưởng nhóm bảo vệ, Trần Khải.

Lời của Trần Khải khiến khuôn mặt Hoắc Xuyên trở nên càng tối tăm hơn. Người phụ nữ này có thể đi đâu được chứ? Sau ba năm chỉ ở trong biệt thự làm nội trợ, sau khi ly hôn Vân Thanh không có ai để dựa vào. Cô sẽ sống như thế nào?

Hơi thở của Hoắc Xuyên ngưng lại, l*иg ngực cảm thấy nặng nề. Nghĩ đến việc Vân Thanh đã nhanh chóng và dứt khoát ký vào đơn ly hôn, Hoắc Xuyên đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu sai ý định của Vân Thanh.

Ánh mắt Hoắc Xuyên trở nên tối sầm, anh ra lệnh:

"Nhanh đi điều tra. Chúng ta phải tìm ra chỗ ở của Vân Thanh!"

"Vâng."

..

Trong một biệt thự sang trọng ở ngoại ô.

Một chiếc Bentley đen từ từ tiến vào. Vân Thanh nhìn nơi mình đã sống từ nhỏ, một cảm giác u sầu dâng lên trong lòng. Nếu cô không cố chấp kết hôn với Hoắc Xuyên thì sao có thể không nói một lời mà bỏ nhà đi?

Theo bước chân của anh trai mình, Vân Thanh tiến vào phòng khách. Cha của cô, Vân Khôn đang ngồi trên sofa, nhìn cô với ánh mắt rực lửa.

"Cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao? Thật là bướng bỉnh mà."

Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cha mình, Vân Thanh không khỏi bật khóc. Vân Khôn có vẻ lo lắng, ông đứng dậy và từ từ bước về phía Vân Thanh.

Ông đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Vân Thanh.

"Sao lại khóc rồi? Với tính cách của con, biết quay về là tốt rồi, ba rất vui đó. Hoắc Xuyên chẳng xứng đáng với con đâu. Ba đã chờ ngày con rời bỏ hắn lâu rồi. Sao nào? Con có muốn quay về tiếp quản Vân gia không?"

Vân Khôn nói một cách nhẹ nhàng. Ông không quyết đoán và độc đoán như những người khác trong giới kinh doanh. Ông luôn là một người cha yêu thương con gái của mình.

Vân Thanh nghe vậy liền nức nở và gật đầu.

"Cha, con sẵn sàng rồi."

Ba năm đủ để cô nhìn rõ bản chất tình yêu và trái tim của Hoắc Xuyên. Thứ tình yêu mà cô đã từ bỏ tất cả để theo đuổi chỉ là một trò đùa. Hoắc Xuyên không xứng đáng. Giống như những gì Vân Thanh đã nói, cô không cần hắn nữa. Cho dù là Hoắc Xuyên hay tình yêu, cô đều không cần nữa. Vân gia mới thật sự là chỗ dựa của cô.

Vân Thanh nép vào lòng cha mình. Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Vân Khôn thở dài và một tia bất mãn thoáng qua trong mắt ông. Tất nhiên, tia bất mãn này đều dành cho Hoắc Xuyên. Nếu không phải vì tình cảm của con gái và lời hứa mà ông đã từng hứa năm đó, ông thật sự muốn xé nát tên khốn Hoắc Xuyên đó ra!

Còn Hoắc gia…nếu không phải vì đứa con gái quý giá của ông, Hoắc gia cũng không tồn tại đến tận bây giờ.

Vân Khôn nghiến răng. Ông căm ghét việc con gái mình bị Hoắc Xuyên làm mê muội.

"Cứ nghỉ ngơi trước đi. Hai ngày nữa, Vân Triết sẽ đưa con đến công ty để làm quen. Sau đó ba sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để mọi người biết rằng công chúa nhỏ của Vân gia đã trở lại!"

Đặc biệt là cậu, Hoắc Xuyên, hãy mở mắt to ra và nhìn rõ vợ của mình đi, người mà cậu từng khinh thường, lại có địa vị cao quý như thế nào!

Khoé miệng Vân Khôn cong lên một nụ cười mỉa mai. Trước khi Vân Khôn tổ chức tiệc, bạn thân nhất của Vân Thanh, Cố Chi đã nhận được tin Vân Thanh trở về. Sáng hôm sau, cùng với tiếng gầm rú của động cơ, một chiếc xe sang màu xanh hoàng gia dừng lại trước cửa biệt thự Vân gia.

Cố Chi bước đi với đôi chân dài như người mẫu, cô không thể chờ đợi hơn nữa mà nhanh chóng tìm gặp Vân Thanh. Cô bỏ kính râm sang một bên và ôm chầm lấy Vân Thanh.

"Ôi, tiểu công chúa Vân Thanh của tôi, cuối cùng cậu cũng về rồi!"

"Mình nghe nói cậu và Hoắc Xuyên đã ly hôn rồi sao? Làm tốt lắm!"

"Nhìn cậu đi. Cậu vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp, gia đình lại giàu có thế kia. Tại sao cậu lại nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy chứ? Từ bỏ cả khu rừng chỉ để lấy một cái cây cong queo thì thật không đáng mà!"

Cố Chi ôm cổ Vân Thanh mà nói huyên thuyên.

Ngày trước, khi Vân Thanh như một con thiêu thân lao vào lửa, ngoài Vân gia, cô là người phản đối chuyện này nhiều nhất. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng Vân Thanh giống như lão già Vân Khôn kia. Cô bạn của mình rất bướng bỉnh và không dễ dàng để thuyết phục.

Khi hít vào hương nước hoa quen thuộc trên người Cố Chi, nước mắt Vân Thanh liền ứa ra, một nụ cười hiếm hoi hiện lên khuôn mặt cô.

Sau khi gả vào nhà họ Hoắc, cô đã dành toàn bộ tâm trí vào hắn, rất ít khi nói chuyện với Cố Chi. Đến giờ mới nhận ra bản thân thực sự quá ngu ngốc.

Hai người bạn thân đã lâu rồi không gặp nên họ đã trò chuyện rất lâu. Cuối cùng thì căn biệt thự lớn của Vân gia lại tràn ngập tiếng cười.

Trong lúc trò chuyện, Vân Thanh đột nhiên ngây người như nhớ ra điều gì đó, cô nhíu mày nói:

"Mình để quên một số tài liệu ở biệt thự Hoắc gia mất rồi."

"Mau đi lấy chúng đi." Cố Chi nói với vẻ không hài lòng. "Đi nào, mình sẽ đi cùng cậu!"

Cố Chi kéo Vân Thanh vào chiếc xe thể thao của mình và đạp ga, đến trước cửa biệt thự nhà họ Hoắc. Tuy nhiên, họ không ngờ sẽ chạm trán với người nhà Hoắc gia ngay khi vừa bước vào biệt thự.

Đó là mẹ của Hoắc Xuyên, Tôn Lan.

Tôn Lan không khách khí trợn mắt, thô lỗ bói.

"Không phải tôi đã nói với cô đừng dẫn người lạ vào nhà rồi hay sao?"

"Đây là nhà họ Hoắc, không phải là cái chợ!"

Tôn Lan liếc nhìn Cố Chi. Lời nói của bà đầy châm biếm.

Cố Chi tức giận đến mức bật cười.

"Bà già, bà nói ai là người lạ hả? Sao? Bà ghen tỵ vì tôi trẻ hơn và xinh đẹp hơn bà à? Nếu là tôi, tôi cũng chẳng thèm để mắt đến Hoắc gia các người!"

Cố Chi không phải là người dễ bị bắt nạt.

Bà dám khıêυ khí©h tôi sao? Tôi sẽ cho bà sáng mắt ra!

Tôn Lan bị Cố Chi chọc giận. Bà không thể trị được Cố Chi, vậy sao có thể kiểm soát được Vân Thanh được đây?