Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 19: Kinh Ngạc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Vũ cuối cùng cũng hồi tỉnh, hắn ta vứt ly rượu sang một bên, định đi tìm Vân Thanh để tính sổ với cô.

Rượu khiến người ta can đảm hơn, hắn đã buồn rầu cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm được đối tượng thích hợp để giải toả!

Hoắc Xuyên giơ tay ngăn lại, Lâm Vũ không phục.

"Tại sao cậu lúc nào cũng bênh vực Vân Thanh thế hả!"

Hoắc Xuyên khẽ nhíu mày, hắn trả lời với giọng trầm thấp:

"Tôi không bênh vực Vân Thanh. "Hắn chỉ tay về phía những người bên cạnh Vân Thanh. "Đại tiểu thư nhà họ Cố, đại tiểu thư nhà họ Ái, còn có hai em nhà họ Diệp, cậu nghĩ có thể đắc tội với họ sao?"

Lâm Vũ ngớ người, hắn ta chớp mắt rồi nhìn lại, quả nhiên, Vân Thanh đang bị bao quanh bởi một nhóm tiểu thư và thiếu gia thuộc tầng lớp thượng lưu.

"Không thể nào…" Lâm Vũ thốt lên. "Sao Vân Thanh có thể đi cùng với bọn họ chứ? Chết tiệt, chắc chắn là hai anh em nhà họ Diệp đã thích Vân Thanh rồi! Hay lắm, Vân Triết còn chưa đủ sao, bây giờ lại còn tiếp cận bọn họ, mấy người này tiêu chuẩn cũng thấp quá rồi đó!"

Lâm Vũ mắng nhiếc không kiêng nể, ánh đèn mờ ảo và cơn say khiến hắn ta không nhận ra vẻ mặt ngày càng khó coi của Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm vào Diệp Chí và Diệp Hưng với ánh mắt sâu thẳm. Hai anh em họ một người lạnh lùng tuấn tú, người kia ôn nhu mỹ lệ, là những ngôi sao sáng mà nhà họ Diệp tự hào.

Vân Triết, Diệp Chí, Diệp Hưng…

Vân Thanh, rốt cuộc mấy ngày qua em đã làm gì sau lưng tôi?

Hoắc Xuyên híp mắt lại, chính bản thân hắn cũng không nhận ra ánh nhìn mình dành cho hai anh em nhà họ Diệp đáng sợ đến thế nào.

Năm người họ ngồi xuống, Diệp Chí nghiêng đầu nhếch môi:

"Anh có nhìn thấy con ruồi phiền phức vừa rồi không? Hắn cứ nhìn chúng ta mãi, đúng là không biết phép tắc gì cả!"

Thực ra khi Vân Thanh và những người khác bước vào quán bar, họ đều thấy Hoắc Xuyên và Lâm Vũ, phải thừa nhận rằng, không thể không chú ý đến gương mặt điển trai của chủ tịch Hoắc, so với Diệp Chí, người khó gần vì cái lưỡi sắc bén, Diệp Hưng có phần nghiêm túc nhưng hào phóng hơn.

Hai người họ liếc mắt nhìn Vân Thanh mà không để lộ dấu vết, thấy Vân Thanh không có phản ứng gì, Diệp Hưng liền lên tiếng nói:

"Anh thấy rồi."

Diệp Chí cười khẩy rồi đảo mắt, anh đã có kế hoạch trong đầu, liền quàng vai ôm lấy vai Vân Thanh, cố tình nâng giọng:

"Tiểu bảo bối Vân Thanh của tôi chịu khổ nhiều rồi, em đã ở với cái tên thối tha đó suốt ba năm, tôi đau lòng quá! Thật sự không biết phải bù đắp thế nào cho tiểu bảo bối Vân Thanh của tôi đây!"

Diệp Chí cố tình nói lớn, mỗi lần gọi tiểu bảo bối đều lén quay sang nhìn phản ứng của Hoắc Xuyên, làm Vân Thanh có chút ngượng ngùng.

"Được rồi, được rồi. Đừng làm chúng tôi buồn nôn nữa."

Cố Chi chen vào, đẩy Diệp Chí ra rồi xoa xoa da gà nổi lên trên người, Diệp Chí cười cười rồi rút tay về, lại nhìn về phía Hoắc Xuyên đang ngồi cách đó không xa.

"Hừm, nhìn mặt chủ tịch Hoắc có vẻ không vui nhỉ."

Kế hoạch thành công, Diệp Chí không còn giả bộ nữa, bắt đầu nói chuyện với đám bạn, chỉ có điều cuộc trò chuyện có vẻ hơi nhàm chám.

Diệp Chí ngáp dài, ánh mắt lại rơi vào Vân Thanh, đôi mắt của tiểu thiếu gia nhà họ Diệp sáng lên:

"À đúng rồi, Thanh Thanh, lâu rồi cậu không biểu diễn trên sân khấu nhỉ? Sao không cho chúng tôi xem tài năng của cậu đi?"

"Đúng vậy đó!" Ái Tư nhấp một ngụm rượu, mắt cô chìm vào dư vị. "Thanh Thanh là người xuất sắc nhất trong chúng ta, khi mình còn ở nước ngoài hay thường nghĩ đến cậu đấy, tiếc là… Ai, không sao, bây giờ là thời cơ thích hợp đấy, cậu mau thể hiện đi."

Ái Tư vừa rút lui lại vừa đẩy lên! Diệp Chí không nhịn được mà vỗ tay trong lòng. Anh nhìn Vân Thanh, rõ ràng là Vân Thanh đã có quyết định riêng.

Vân Thanh nhìn về phía sân khấu. Hệ thống âm thanh, ánh sáng, micro…, đây đều là những thứ cô yêu thích, ca hát là sở thích của cô và cũng là một trong số ít những thú vui của cô, Vân Thanh mỉm cười, trông cô càng xinh đẹp và quyến rũ.

"Được rồi, để tôi làm trò cười cho mọi người."

"Được đó!"

"Cố lên, Thanh Thanh!"

"Tiểu bảo bối Thanh Thanh! Chúng tôi sẽ cổ vũ cho cậu!"

Kèm theo những tiếng la ó của Cố Chi và những người khác, Vân Thanh từ từ bước ra từ hậu trường, tất cả đèn trong quán bar đã tắt, chỉ còn lại một tia sáng duy nhất chiếu theo bước chân của Vân Thanh, ánh sáng xanh và trắng từ từ tụ lại trên người Vân Thanh, khi cô khẽ ngước mắt lên, Vân Thanh như biến thành một người khác.

Cô gái hoa trà cô đơn, ngôi sao nữ đa tình… tất cả đều là cô, nhưng lại chẳng phải là cô.

Nhạc nền bắt đầu, đó là một bài hát blues cổ điển, Vân Thanh nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp điệu, chiếm lĩnh toàn bộ không gian.

Nhịp điệu nhẹ nhàng và không khí của quán bar không hề ăn nhập, nhưng vì Vân Thanh, hai phong cách này hòa quyện một cách hoàn hảo.

Lúc này, cô là trung tâm của mọi ánh nhìn, Hoắc Xuyên cũng đang nhìn cô, Vân Thanh lạ lẫm, nhẹ nhàng, phóng khoáng và xinh đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »