Bên ngoài, một vài tay paparazzi giơ máy ảnh lên điên cuồng chụp ảnh bên trong nhà hàng Lyon, nhân vật chính không ai khác chính là Vân Thanh.
Tên paparazzi dẫn đầu xoa tay đầy hưng phấn rồi bấm số gọi đi.
"Sếp Lâm, chúng tôi vừa chụp được thứ đáng giá lắm! Vân Thanh đánh người đấy. Nếu đưa lên mạng chắc chắn sẽ nổ tung cho mà coi!"
Đánh người? Mắt Lâm Vũ sáng lên.
Hắn biết một kẻ thấp hèn như Vân Thanh sẽ không bao giờ làm được chuyện gì tốt! Hắn vừa mới phái người qua điều tra đã nắm được thóp của Vân Thanh rồi!
"Cứ làm đi!" Lâm Vũ vắt chân lên đùi, dương dương tự đắc nói. "Làm tốt lắm, tôi sẽ trả phí gấp đôi."
Hoắc Xuyên không muốn giải quyết mớ rắc rối, nhưng Lâm Vũ thì không ngại ra tay, sẵn sàng giúp đám bạn tốt.
Hoắc Xuyên nên thấy cảm kích vì hắn đã sẵn lòng bỏ tiền ra để đưa Vân Thanh, kẻ chỉ quan tâm đến tiền và đàn ông, lên top tìm kiếm!
Lâm Vũ gác máy, trong lòng đã mong đợi cảnh tượng náo nhiệt trên mạng.
Đêm hôm đó, đám paparazzi đăng tải tất cả các bức ảnh đã được chọn lọc kỹ lưỡng, từng bức đều là ảnh chất lượng cao.
Trong ảnh, Vân Thanh lạnh lùng và cực kỳ ngạo mạn. Cô như thể đang dùng quyền thế để bắt nạt kẻ khác, dư luận liền nhanh chóng bùng nổ.
"Tội nghiệp người đàn ông đó! Nhìn thôi cũng thấy đau rồi!"
"Vân Thanh bị gì thế? Không thể nói chuyện tử tế sao? Sao lại ra tay đánh người chứ? Không biết phép tắc gì cả"
"Tôi là người duy nhất quan tâm tại sao Vân Thanh lại xuất hiện ở nhà hàng Lyon sao? Đó là một trong những nơi sang trọng nhất ở Hải Thành đấy!"
"Hừ, cô ta nói không cần tiền nhà họ Hoắc, nhưng chắc là loại mở chân ra kiếm tiền ở chỗ khác!"
..
Ngay lập tức, Vân Thanh trở thành chuột chạy qua đường, ai gặp cũng ghét.
Tuy nhiên, người trong cuộc - Vân Thanh lại chẳng biết gì cả. Cô vẫn đang ngủ say sưa trên chiếc giường mềm mại.
Cố Chi đẩy cửa bước vào, tức giận lay người Vân Thanh tỉnh dậy.
"Bé yêu à, đã trễ thế này rồi mà cậu vẫn còn ngủ à!"
Vân Thanh mở mắt ngái ngủ, bối rối hỏi,
"Sao thế?"
"Cậu lại lên hot search nữa rồi kìa!"
Cố Chi mở điện thoại ra, đưa cho Vân Thanh xem.
" Mau nhìn xem, ai đó chụp lại cảnh cậu đánh người hôm qua. Cư dân mạng đang mắng cậu tơi tả! Gì chứ? Rõ ràng là cậu giúp mình mà. Sao bọn paparazzi lại thay đổi trắng đen như thế chứ?!"
Đám người đó đã canh góc chụp rất tốt, chỉ để lại cảnh Vân Thanh đánh người và gương mặt lạnh lùng của cô, cứ như thể cô là người thường ngày chuyên đi gây chuyện.
Càng nghĩ, Cố Chi càng tức giận thay cho Vân Thanh.
"Mình không thể đứng nhìn như thế được!" Cố Chi bĩu môi. "Cậu đừng lo, mình hứa sẽ giúp cậu rửa sạch oan ức!"
Vân Thanh cười thản nhiên, buộc tóc đuôi ngựa sau đầu một cách lơ đễnh, rồi bắt đầu rửa mặt và trang điểm.
"Được rồi, được rồi, mình giao hết cho cậu. Nhưng đừng quên, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, đừng có đến trễ đấy."
"Biết rồi, biết rồi."
Cố Chi trả lời. Cô cúi đầu cầm điện thoại, tay lướt nhanh như bay, không biết đang liên hệ với ai.
"Xe của mình đã đến rồi. Mình hứa sẽ không đến trễ đâu."
Vân Thanh gật đầu, tập trung trang điểm.
..
Chín giờ sáng, trong phòng họp của Tập đoàn Vân thị.
Trước mặt toàn bộ giám đốc điều hành và ban lãnh đạo, Vân Triết chính thức công bố tin tức về việc bổ nhiệm Vân Thanh.
Sắc mặt ai đó bỗng chốc thay đổi, đó không ai khác là Tống Từ, người có khả năng cao nhất để trở thành phó tổng giám đốc trong các lãnh đạo cấp cao.
Nếu không phải vì Vân Thanh, vị trí này đã thuộc về cô ta.
Sắc mặt Tống Từ tối sầm, nghiến răng nhìn Vân Thanh với ánh mắt sắc lạnh và độc ác.
"Tôi e rằng việc một người đầy tai tiếng lên làm phó tổng không thích hợp cho lắm, phải không? Nếu tiêu chuẩn của tập đoàn Vân đã thấp đến vậy, thì có lẽ tôi nên suy nghĩ về việc có nên ở lại công ty này hay không nhỉ?"
Tống Từ khoanh tay trước ngực, ra vẻ bình thản.
Cô tự thấy bất công vì mình đã làm việc chăm chỉ cho tập đoàn Vân thị nhiều năm nay mà không có công lao gì, hơn nữa, nhiều người cũng khinh thường Vân Thanh, nên cô ta tin chắc chắn sẽ có người bảo vệ cô ta.
Tống Từ đã tính toán kỹ lưỡng. Vân Thanh không nói gì, chỉ thản nhiên nhấc ly lên và nhấp một ngụm trà, bộ dạng rất bình tĩnh, nhưng Cố Chi thì không, cô đập tay xuống bàn, so với Vân Thanh, Cố Chi còn ra dáng một tiểu thư nhà giàu hơn.
"Tai tiếng? Cô nói rõ xem, là tai tiếng gì chứ?"
Tống Từ khựng lại, cô không đủ tư cách để đối đầu với Cố Chi, nhưng trước mặt bao nhiêu người, cô không thể để thua kém Vân Thanh được, đành cắn răng nói.
"Trên mạng đầy tin tức về việc cô Vân dùng quyền lực để bắt nạt người khác, còn ra tay đánh người…"
"Cô tên Tống Từ, phải không?" Cố Chi, cắt ngang lời Tống Từ, liếc qua bảng tên của cô ta với vẻ khinh bỉ. "Trùng hợp thật, hiện đã có người lên tiếng làm rõ rồi, cô có muốn xem không? Những bức ảnh được chụp từ góc độ có chọn lọc, và nguyên nhân sự việc là do tôi bị tên kia quấy rối, Vân Thanh đã đứng ra bảo vệ tôi."
Tống Từ nghe xong lập tức mở điện thoại lên, tin tức đầu xu hướng đúng như lời Cố Chi nói.
Bình luận của công chúng cũng đã đảo ngược.
"Ôi trời! Vân Thanh thật ngầu! Nếu bạn trai cũ của tôi bằng được một số nửa như cô ấy thì tốt biết mấy!"
"Tỉnh mộng đi! Có được cô bạn thân thế này thì cần gì bạn trai nữa chứ?!"
Tống Từ há hốc miệng, không nói được lời nào.
Cố Chi đưa tay hất mái tóc được nhuộm đỏ, sau đó chế giễu:
"Là nhân viên của tập đoàn lớn mạnh như Vân thị mà cô lại cập nhật tin tức chậm như vậy sao? Tiêu chuẩn tuyển nhân viên của nhà họ Vân đã xuống thấp đến vậy từ khi nào thế?"
Nghe được những lời đó, khuôn mặt Tống Từ nóng bừng.
Ngay lúc đó, Vân Triết thong thả nói:
"Giám đốc Tống không thích làm việc ở đây thì có thể từ chức, trưởng phòng nhân sự ngay đối diện cô đấy."
Trưởng phòng nhân sự được chỉ định liền hoảng hốt, không biết nên khóc hay cười.
Chủ tịch Vân, người đứng đầu gia tộc quyền lực đã đưa ra lập trường rõ ràng, những người còn lại đều phải run sợ, không ai dám đứng về phía Tống Từ.
Tống Từ cũng hiểu điều này, cô ta lập tức cúi đầu, giọng nói lí nhí:
"Xin lỗi chủ tịch Vân, tôi đã mạo phạm rồi."
Vân Triết đứng dậy, lạnh nhạt nói:
"Kết thúc cuộc họp."
Sau đó anh bước ra khỏi phòng họp, Cố Chi khoác tay Vân Thanh, hai người cười nói vui vẻ trên đường đi về văn phòng. Những người khác cũng vội vàng trở lại vị trí của mình, không ai dám bắt chuyện với Tống Từ.
Thật đáng ghét! Tống Từ thở dài, lòng đầy căm hận Vân Thanh
Vân Thanh lại chẳng bận tâm đến thái độ của Tống Từ và những người khác, sớm muộn cô cũng sẽ dùng năng lực để chứng minh bản thân.
Văn phòng của Vân Thanh và Cố Chi chỉ cách nhau một bức tường, Cố Chi tự nhiên ngồi xuống sofa trong phòng của Vân Thanh, như thể cô là chủ ở nơi đây.
"Cậu uống cà phê hay trà?"
"Cái gì cũng được."
Cố Chi khoanh chân, thích thú lướt điện thoại.
"Cậu đoán xem tiếp theo ai sẽ đến tìm cậu gây rối đây?"
Vân Thanh nhướng mày, không đáp, cô còn chẳng quan tâm đến điều đó, Cố Chi vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
"Haha, là Lâm Vũ của Lâm gia đấy, cậu không ngờ đến đâu nhỉ? Một tên công tử bột vô dụng, người hắn thuê cũng chẳng ra gì, vệ sĩ của tôi vừa đến, đám paparazzi đó đã khai ra hết."
Vân Thanh có chút bất ngờ, cô nghĩ rằng mình không hề liên quan gì đế Lâm Vũ, tại sao hắn lại muốn hại cô? Lẽ nào là Hoắc Xuyên xúi giục? Dù sao họ cũng là bạn thân cơ mà.
Vân Thanh vẫn quyết định không bận tâm đến nữa, dù có là Hoắc Xuyên hay không cô cũng đã sớm quên hắn rồi.
Cố Chi nhìn vẻ thờ ơ của bạn mình mà bực tức.
"Bảo bối à, sao cậu lại bình thản thế chứ? Cậu nuốt trôi chuyện này sao? Mình nói này, mặc kệ là Lâm Vũ, Vương Vũ, hay bất kỳ cái tên nào, chỉ cần dám động đến cậu, bọn họ đều sẽ phải trả giá!"
Cố Chi bước đến trước mặt Vân Thanh với đôi chân dài, nở một nụ cười nham hiểm.
"Xem này, người của mình. đã tìm thấy cái này đấy!"