Chương 14: Giọt nước tràn ly

"Vân Thanh! Đừng đi quá xa!"

Hoắc Xuyên cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng đẩy Vân Thanh ra.

"Tôi đã đi quá xa sao?"

Vân Thanh cười lạnh:

"Chủ tịch Hoắc, so với những gì bọn họ làm với tôi thì đây chẳng là gì cả."

Hoắc Xuyên không thèm để ý đến câu nói của cô, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Vân Thanh, tâm tình u ám.

Vân Triết kéo Vân Thanh lại, giọng điệu cứng rắn nói:

"Chủ tịch Hoắc, em gái anh là người tìm tới gây sự trước, Tiểu Thanh làm gì cũng có lý do, nếu anh không tin, có thể vào xem camera giám sát ở đây. Tôi và Tiểu Thanh còn phải tham gia tiệc rượu, không có thời gian tiếp chuyện cùng anh nữa, tạm biệt."

Vân Triết công khai bảo vệ Vân Thanh, vừa dứt lời, quản lý Dương liền dẫn theo một nhóm bảo vệ chạy tới, bao vây ba mẹ con nhà họ Hoắc.

Nơi này vẫn nằm trong lãnh thổ của Vân gia.

Hoắc Xuyên hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ im lặng không phản ứng gì.

"Hoắc Xuyên! Sao con có thể cứ như vậy để bọn họ đi chứ?"

Tôn Lan vừa bối rối vừa tức giận, chỉ vào hướng Vân Thanh vừa rời đi, nói:

"Cô ta rõ ràng là đang phản bội Hoắc gia chúng ta!"

"Đủ rồi!" Hoắc Xuyên gằn giọng, cảm thấy thái dương đau nhói. "Vân Thanh và con đã ly hôn rồi, cô ấy có quyền tự do lựa chọn người khác."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hoắc Xuyên vẫn đau xót, lý trí nói cho anh biết, việc Vân Thanh lựa chọn ở bên Vân Triết là điều dễ hiểu, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu.

Hoắc Xuyên không thể vượt qua được rào cản cảm xúc, hắn đưa mắt nhìn về phía xa xăm, bên cạnh Vân Triết, Vân Thanh giống như một cô gái nhỏ, đắm chìm trong hạnh phúc và vui vẻ.

Cô ấy là một người hoàn toàn khác so với con người lạnh lùng và cứng rắn khi đối mặt với hắn.

Hắn đè nén sự thất vọng trong lòng, lạnh lùng nhìn Hoắc Tịnh:

"Em nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!"

"Anh, là Vân Thanh ức hϊếp em trước!"

Hoắc Tịnh vẫn rất bướng bỉnh.

"Chủ tịch Hoắc, tôi đã mang laptop theo chỉ thị của chủ tịch Vân đến rồi, anh xem thử nhé."

Lời nói của quản lý Dương thoạt đầu nghe có vẻ rất tôn trọng, nhưng hành động của anh ta chẳng khác gì đang khıêυ khí©h Tôn Lan và Hoắc Tịnh.

Quản lý Dương nhanh chóng mở máy tính, chỉ vài thao tác đơn giản, trên màn hình đã hiện lên cảnh tượng Hoắc Tịnh khıêυ khí©h Vân Thanh.

Áp lực xung quanh Hoắc Xuyên vô cùng đáng sợ.

"Anh trai…"

Hoắc Tịnh có chút bối rối:

"Em là em gái của anh, anh không thể vì người ngoài mà nổi giận với em được! Chính Vân Thanh đã phản bội gia đình chúng ta, em nói với chị ta vài câu thì đã sao...?!"

"Em vẫn còn mặt mũi nói thế sao?"

Hoắc Xuyên lạnh lùng ngắt lời Hoắc Tịnh, sắc mặt tối sầm:

"Chiếc nhẫn kim cương kia là nhẫn cưới của Vân Thanh, anh đã cho phép em chạm vào chưa hả? Em thậm chí còn dùng nó để trả nợ, em tùy tiện như vậy còn chưa nhận ra là mình sai sao?"

Hoắc Xuyên thất vọng mắng Hoắc Tịnh, hoàn toàn không quan tâm đến trước mặt còn có nhiều người Hoắc Tịnh.

Hoắc Tịnh sửng sốt, Tôn Lan cũng không khác gì.

"Hoắc Xuyên, sao con lại tức giận với em con như thế?" Tôn Lan lên tiếng nhất nói giúp con gái mình. "Mẹ chưa từng thấy Vân Thanh đeo chiếc nhẫn cưới đó, huống chi cô ta chỉ ăn bám chúng ta! Ba năm nay, cô ta ăn đồ ăn, dùng tiền của nhà họ Hoắc chúng ta, còn dùng danh nghĩa của nhà họ Hoắc, còn muốn lấy chiếc nhẫn đó sao? Mẹ không cho phép!"

Đầu Hoắc Xuyên sắp nổ tung, chưa bao giờ hắn thấy bực tức và bồn chồn như thế này.

Hoá ra bấy lâu nay Tôn Lan luôn đối xử với Vân Thanh như vậy, tại sao bây giờ hắn mới nhìn thấy chứ?

Hơn nữa, không khó để nhận ra từ lời nói của Vân Thanh rằng đây không phải lần đầu tiên bà gây khó dễ và làm nhục cô.

Mẹ và em gái hắn đã làm gì với Vân Thanh rồi chứ?

Hoắc Xuyên không dám nghĩ tiếp nữa, hắn hít thở sâu liên tiếp vài lần để kìm nén cảm xúc dữ dội trong lòng.

Sau đó, hắn nắm lấy tay Hoắc Tịnh, không chút do dự nói:

"Đi xin lỗi Vân Thanh đi."

"Xin lỗi?! Tại sao em phải xin lỗi chị ta?!"

Hoắc Tịnh không chịu chấp nhận, dùng hết sức lực giãy dụa, Hoắc Xuyên tăng thêm lực, không tỏ ra một chút thương xót.

Hoắc Tịnh lập tức cảm thấy đau đớn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Vì tất cả những gì em đã làm với Vân Thanh, mau đi xin lỗi cô ấy đi!"

Hoắc Xuyên lạnh lùng nói.

"Hoắc Xuyên! Con điên rồi sao?"

Tôn Lan nhào tới ngăn cản hắn, rõ ràng là một gia đình, nhưng giờ phút này, bọn họ lại đối xử với nhau như kẻ thù.

Hoắc Xuyên liếc mắt nhìn xung quanh, đám người bảo vệ và quản lý Dương đều đang đứng nhìn như đang xem một vở kịch hay.

Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, Hoắc Xuyên buông Hoắc Tịnh ra, sải bước rời đi, chỉ để lại một câu:

"Người đi cùng Vân Thanh hôm nay là Vân Triết đến từ Giang Thành. Nếu Vân Thanh thật sự muốn đối phó với Hoắc gia, nhà họ Hoắc sẽ không thể thoát khỏi bất lợi.

"Nếu không muốn phá sản và phải ra đường sống, thì hãy suy nghĩ lại những gì em đã làm trong suốt những năm qua đi!"

Cuối cùng Hoắc Xuyên cũng hiểu ra rằng mọi chuyện xảy ra vào ngày ly hôn chỉ là giọt nước tràn ly.

Những chuyện Vân Thanh giấu anh và những việc hắn đã làm với Vân Thanh còn nhiều hơn những gì hắn tưởng tượng.