Bạch Đình khóc lóc van xin Hoắc Xuyên đừng làm như vậy, Hoắc Xuyên nghe xong ánh mắt sâu thẳm, quyết tâm càng thêm kiên định.
Tiếng khóc của Bạch Đình chỉ khiến hắn càng thêm bực bội và nghi ngờ ả hơn. Bao nhiêu năm qua, hắn vì ả mà làm bao nhiêu chuyện có lỗi với Vân Thanh.
Đồng tử của Hoắc Xuyên run lên, trái tim đau nhói, hắn ra lệnh cho Trần Khải đưa Bạch Đình về nhà, sau đó xuống xe, một mình lặng lẽ đi lang thang trên phố.
Một chiếc siêu xe từ phía sau đi tới, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt gần như quỷ dị của Lâm Vũ.
Tính cách của Lâm Vũ và hắn trái ngược nhau, một thì người lạnh lùng, xa cách, còn người kia thì nói nhiều, hai con người hoàn toàn khác biệt này lại trở thành bạn thân của nhau cũng thật lạ.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Xuyên, Lâm Vũ thậm chí còn rảnh rỗi trêu chọc hắn: "Này, đây không phải là chủ tịch Hoắc cao quý sao? Chẳng phải cậu vừa mới kiếm được 30 triệu tệ hả, sao lại đi lang thang ngoài đường thế kia?"
Hoắc Xuyên dừng lại, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt đáng sợ.
Lâm Vũ miệng vẫn cười toe toét:
"Vân Thanh kia cũng quá vô ơn rồi, cô ta vừa mới ly hôn với cậu, giờ lại đi cặp kè với Vân Triết, chuyện này có gì khác với việc cậu cắm sừng cô ta chứ?"
Là thiếu gia nhà họ Lâm ở thành phố Hải, Lâm Vũ cũng được mời đến dự tiệc tối, hắn cũng đã quan sát mọi thứ diễn ra tại bữa tiệc.
"Nếu cậu không muốn có tiền tiêu xài nữa, tôi có thể nói với chú Lâm."
Hoắc Xuyên hạ giọng, uy hϊếp anh ta một cách không thương tiếc, khiến Lâm Vũ rụt đầu lại, Lâm thiếu gia cả đời này không sợ ai, chỉ sợ mỗi cha mình, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
"Vân Thanh kia thật sự rất có năng lực, chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng vẫn dụ dỗ được cậu, sau đó là Vân Triết, chỉ thiếu một chữ "đào mỏ" trên mặt cô ta… Không biết lúc đó cậu nhìn trúng cô ta ở điểm nào nữa…"
Hắn cảm thấy có chút bất công với Hoắc Xuyên, trong nhóm bạn của họ, hơn một nửa số người đều cho rằng Hoắc Xuyên kết hôn với Vân Thanh là vì hắn bị cô làm cho mê mẩn, với thế lực của gia tộc họ Hoắc, bất kỳ cô gái giàu có nào cũng có thế mạnh hơn Vân Thanh, vậy mà một người tầm thường như vậy vẫn có thể thu hút được Hoắc Xuyên.
Vân Thanh, Vân Thanh, Vân Thanh! Mỗi lời nói của Lâm Ngọc đều như một mũi dao đâm vào vết thương của Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên không nhịn được nữa, đập mạnh vào chiếc xe sang trọng của Lâm Vũ:
"Nói xong chưa?"
Lâm Vũ sửng sốt, phản ứng của Hoắc Xuyên nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Cậu…"
Lâm Vũ do dự, không dám thêm dầu vào lửa, bèn nói sang chuyện khác:
"Cậu muốn đi uống rượu không? Chúng ta hãy uống để quên đi nỗi buồn đi! Tôi mời!"
Lâm Vũ hạ mình mở cửa xe cho Hoắc Xuyên, Hoắc Xuyên chỉ hờ hững liếc nhìn hắn, một cảm giác u ám bao trùm như một đám mây đen, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng lên xe của Lâm Vũ.
Nếu uống rượu có thể khiến anh ngừng nghĩ đến mọi thứ liên quan đến Vân Thanh…vậy thì tại sao không thử nhỉ?
Ở ghế sau, Hoắc Xuyên từ từ nhắm mắt lại, khẽ nhíu mày.
..
Sau một đêm chìm trong men say, mọi người ở thành phố Hải đều biết chuyện xảy ra trong bữa tiệc đêm.
Trong tòa nhà của tập đoàn Vân thị, Vân Triết sải bước đi vào phòng họp, thông báo với mọi người rằng Vân Thanh sẽ trực tiếp đến tập đoàn Vân thị nhận chức giám đốc điều hành, phòng làm việc của Vân Thanh và Vân Triết cùng một tầng nhưng căn bản họ không thể gặp nhau thường xuyên.
Vào thời điểm đó, có rất nhiều lời đồn đoán về mối quan hệ giữa hai người trong công ty, Vân Triết và Vân Thanh đều không can thiệp.
Lẽ nào họ muốn tự vạch trần thân phận là trưởng nữ Vân gia của Vân Thanh hay sao?
Điều đó chỉ khiến nhiều người nghĩ rằng Vân Thanh là một kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc vô học và bất tài trong một gia đình gia trưởng.
_______
*Chủ nghĩa khoái lạc vô học là lối sống hưởng thụ không suy nghĩ
_______
Khi cô nhậm chức trở thành CEO của tập đoàn Vân thị thì tin đồn chắc chắn sẽ bị dập tắt, thế nhưng con đường trở thành giám đốc cũng không hề dễ dàng gì.
Vân Thanh dường như không ngủ trong suốt một tuần vì phải thực hiện dự án của Green Source Group, cô đã phải đọc hết tất cả các thông tin của dự án.
Sáng sớm cuối tuần, Vân Thanh vừa đi xuống cầu thang vừa ngáp, khi nhìn thấy Vân Triết trong đại sảnh, cô sững sờ.
"Anh cả? Anh không đi làm à?"
Nhìn quầng thâm dưới mắt em gái, Vân Triết cảm thấy thật đau lòng.
Vân Thanh từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, nếu không vì Hoắc Xuyên mà từ bỏ công việc và tập đoàn Vân gia, cô cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Hoắc Xuyên đã nợ cô quá nhiều. Ánh mắt Vân Triết hơi dao động, anh đi đến trước mặt cô, mỉm cười:
"Hôm nay anh không đi làm, anh sẽ đưa em ra ngoài thư giãn."
Nói xong, Vân Triết không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Vân Thanh, dẫn cô lên xe của mình, đi thẳng đến thẩm mỹ viện thuộc quyền sở hữu của Vân gia.
Trùng hợp thay, Tôn Lan và Hoắc Tịnh cũng ở đó, ánh mắt họ vừa lúc chạm nhau, cơn giận của Hoắc Tịnh đã nhanh chóng bùng lên.
"Quản lý đâu rồi?!"
"Mau gọi quản lý của các người tới!"
"Đây không phải là viện thẩm mỹ cao cấp sao?! Làm sao loại rác rưởi như vậy có thể vào được chứ?!"
Hoắc Tịnh chỉ vào Vân Thanh vô liêm sỉ nói.