Thỉnh thoảng cậu lại quay đầu nhìn về phía phòng khách, sợ nghe chuyện được một nửa thì người trong cuộc đi tới.
"Lão gia nói rằng... thằng nhóc này tuy rằng có tính toán, nhưng tình cảm dành cho tiểu thư là thật, tình cảm chân thành không thể diễn xuất ra được, đàn ông có thật lòng với phụ nữ hay không, thông qua hành động cử chỉ nhất định sẽ lộ ra manh mối."
Sau đó quả nhiên như lời ông ấy dự đoán, Nhiễm tiên sinh dần dần phát hiện ra tình cảm của mình, hắn đã yêu vợ mình, tuy rằng không biết là bắt đầu từ lúc nào.
Tình yêu đến một cách bất ngờ, nhưng lại sâu nặng.
Từ đó trở đi, thật giả khó phân, giả cũng trở thành thật, nhiều năm sau khi nhắc lại, ngược lại có thể coi là một mối duyên phận đặc biệt.
"Đáng tiếc..."
Nguyễn Bắc nghe xong, ban đầu là cảm thán vì mối tình đầy chuyện phiếm này, sau đó lại không nhịn được mà thở dài.
Má Nhu cũng theo đó mà thở dài: "Đúng vậy, đáng tiếc, cậu ấy là người tốt."
Cho dù người ngoài đánh giá Nhiễm Ngọc Sinh như thế nào, nhưng trong mắt bà, chỉ cần đối xử tốt với tiểu thư nhà bà thì chính là người tốt.
Có lẽ là không muốn nói đến những chuyện buồn phiền này làm ảnh hưởng đến tâm trạng, sau đó má Nhu lại hỏi tình hình của Nguyễn Bắc , người lớn tuổi như bà, vốn dĩ rất thích hỏi han những chuyện này.
Nguyễn Bắc liền chọn những chuyện có thể nói ra để kể, nghe cậu nói nhà mình mở quán ăn nhỏ, bà ấy liền hăng hái nói muốn nếm thử tay nghề của Nguyễn bố.
Còn nói muốn đến thăm bố mẹ Nguyễn Bắc , xem xem là bố mẹ như thế nào mới có thể sinh ra đứa con trai đẹp trai tốt bụng lại còn thông minh như vậy.
Đây không phải là Nguyễn Bắc tự khen mình đâu, mà là lời khen của má Nhu, Nguyễn Bắc nghe thấy mà đỏ bừng cả mặt, hiếm khi cậu gặp được kiểu khen trực tiếp như vậy.
Nhưng mà Nguyễn Bắc không dám để người nhà biết rằng cậu có thể nhìn thấy ma, bọn họ cũng không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông.
Cậu vừa bộc lộ ý tứ này, má Nhu liền hiểu ra, vội vàng che miệng nói: "Biết rồi biết rồi, tôi nhất định sẽ không nói."
Sau đó lại khen Nguyễn Bắc : "Tiểu Bắc thật sự là đứa trẻ ngoan, hiếu thảo."
Có lẽ là chuyển sự mong đợi dành cho thiếu gia, tiểu thư sang người Nguyễn Bắc , má Nhu càng trò chuyện càng hăng hái, càng ngày càng thân thiện với Nguyễn Bắc .
Vốn dĩ Nguyễn Bắc là người kiên nhẫn, trò chuyện phiếm với người già cũng không cảm thấy phiền, rất chăm chú nghe bà cụ nói chuyện, thế là một già một trẻ càng ngày càng tâm đầu ý hợp.
Trò chuyện một lúc lâu, đĩa trái cây trên tay cũng đã ăn hết một nửa, má Nhu liền chuẩn bị cho cậu ăn vặt.
Nguyễn Bắc không dám ăn nữa, hơn nữa cũng không thể ở lại đây tiếp nữa, nhà cậu ở xa, một mình cậu về nhà có thể đi xe buýt, tiết kiệm tiền, chỉ là phải đi sớm một chút, vì còn cách trạm xe buýt rất xa.
Còn về phần Nhiễm Ngọc Sinh, hắn nhất định muốn ở lại.
Hồn ma không thể tiếp xúc lâu dài với con người, là do hắn nói với Nguyễn Bắc , Nguyễn Bắc cũng đã chuyển lời cho những người biết chuyện lúc đó.
Mấy người bảo vệ thì không sao, bản thân nơi làm việc của họ không phải là ở nhà chính, bình thường không có việc thì sẽ không qua đây, Nhiễm Ngọc Sinh có ở lại hay không, cũng không ảnh hưởng gì đến họ.
Má Nhu nói rằng mình đã già rồi, không sợ, dù sao thì căn nhà này cũng rất rộng, cùng lắm thì bà ấy sẽ chuyển đến nhà phụ ở.
Nhiễm phu nhân thì kiên quyết không chịu để cho hồn ma rời đi, cô ấy hận không thể cùng Nhiễm Ngọc Sinh làm một đôi vợ chồng ma, càng không cần phải nói đến chút ảnh hưởng nhỏ nhoi này.
Nhất là sau khi nghe nói, Nhiễm Ngọc Sinh chỉ có thể ở lại không đến một tuần nữa, cô cũng không phát điên lên ngay tại chỗ là vì Nhiễm Ngọc Sinh vẫn còn ở đây.
Trong tình huống này, Nguyễn Bắc đến đưa thư, trực tiếp đưa cả chủ nhân trở về.
Tuy nhiên, cậu đã để lại số liên lạc của mình cho nhà họ Nhiễm, nếu như họ cần cậu giúp đỡ gì, cậu cũng rất sẵn lòng giúp đỡ, những chuyện khác, thì cậu cũng bó tay.
Đi chào tạm biệt Nhiễm Ngọc Sinh và Nhiễm phu nhân, Nhiễm Ngọc Sinh biết ngày mai cậu phải đi học, nên không nói thêm những lời khách sáo giữ cậu lại.
Nguyễn Bắc chỉ thấy hắn dùng ngón tay vuốt ve trên tay Nhiễm phu nhân ghi chú gì đó, sau đó lại vẽ một vòng tròn trên cổ tay, tiếp theo lại làm một số động tác trông có vẻ như đang lặp lại.
Tất cả mọi người đều không hiểu gì, Nhiễm phu nhân lại rất bình tĩnh đi lên lầu ôm hai cọc tiền xuống, còn có một chiếc thẻ, một chiếc hộp gỗ, tất cả đều được để trước mặt Nguyễn Bắc phát sáng bling bling .
"Ngọc Sinh nói cháu hết tiền rồi, đứa nhỏ nhà chúng ta, làm sao có thể để thiếu tiền tiêu, chút tiền tiêu vặt này cháu cứ dùng trước đi, không đủ thì quẹt thẻ, mật khẩu chút nữa cô sẽ gửi vào điện thoại cho cháu."
Sau đó bà mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc đồng hồ, chỉ cần nhìn những viên kim cương lấp lánh trên mặt đồng hồ, cũng biết là giá của nó không hề rẻ.
"Chiếc đồng hồ này là do người khác tặng, kiểu dáng trẻ trung quá, cháu đeo rất thích hợp."
Nguyễn Bắc : "..."
Không phải, sao cháu lại thành con nhà cô rồi?
Còn nữa, nhà cô cho tiền tiêu vặt, đều cho từng cọc như vậy sao?
Nhiễm Ngọc Sinh mỉm cười khuyên nhủ: "Cầm lấy đi, vốn dĩ là đã hứa sẽ cho cháu tiền công, nhưng nghĩ lại, cháu giúp chú cũng không phải vì tiền, đã không tính đến tiền, vậy thì chúng ta sẽ không bàn đến những thứ tục tĩu này, cháu gọi chú một tiếng chú, đây chính là tiền tiêu vặt mà chú cho cháu."
Nguyễn Bắc : "... Nhiều quá..."
Nhiễm phu nhân đột nhiên đưa tay ra véo mặt cậu: "Mềm mại trắng trẻo, sờ thật đã..."
Nguyễn Bắc che mặt, vẻ mặt ngơ ngác, nhìn Nhiễm Ngọc Sinh cầu cứu: "Chú..."
Nhiễm Ngọc Sinh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay của vợ, Nhiễm phu nhân cảm nhận được sự mát lạnh trên đầu ngón tay, liếc nhìn hắn một cái, lại cười.
"Tiểu Bắc , cháu gọi Ngọc Sinh một tiếng chú, vậy thì phải gọi cô một tiếng dì, lúc trước cô sợ đau không dám sinh con, sau này hối hận, cảm thấy sinh một đứa con giống Ngọc Sinh chắc là rất tốt."
"Đáng tiếc bây giờ không còn cơ hội nữa, nhưng nhìn Tiểu Bắc nhà chúng ta, trông đẹp trai như vậy, ngược lại có vài phần giống Ngọc Sinh lúc trẻ, mẹ thấy có đúng không?"
Má Nhu cẩn thận nhìn Nguyễn Bắc , mỉm cười nói: "Tôi thấy Tiểu Bắc còn đẹp trai hơn thiếu gia, tiểu thư là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", thiên vị rồi."
Cả hai đều bật cười, Nhiễm phu nhân nói: "Thiên vị thì cứ thiên vị, Ngọc Sinh là người đẹp trai nhất trong lòng con."
Cô cười tít mắt thổ lộ tình cảm, giống như một cô gái nhỏ đang khen ngợi người trong lòng, trong mắt toát ra tình yêu trong sáng.
Nguyễn Bắc lại một lần nữa bị ép ăn "cẩu lương", vừa ngọt ngào lại vừa chua chát, thậm chí cậu đột nhiên nảy ra ý định muốn tìm người yêu.
Nếu như cậu yêu đương, không mong muốn tình cảm sâu đậm như vợ chồng nhà họ Nhiễm, thì ít nhất, người kia cũng phải chỉ thích mình cậu, đối xử tốt với cậu!
Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một gương mặt tuấn tú, luôn mang theo vài phần lười biếng, khi nhìn cậu, liền vội vàng nở nụ cười.
Nguyễn Bắc giật mình một cái, sao cậu lại có ý nghĩ đồϊ ҍạϊ như vậy, nhanh chóng lắc đầu xua đuổi gương mặt kia đi.