Nguyễn Bắc ngồi ăn cơm trong phòng ăn nhà họ Nhiễm.
Dì Phùng, người giúp việc có tay nghề nấu nướng cao siêu, ngay cả những món ăn gia đình thông thường cũng được chế biến rất ngon miệng, Nguyễn Bắc đã ăn hết hai bát cơm to, má Nhu cùng ăn cơm với cậu còn rất nhiệt tình múc thêm một bát canh cho cậu.
Củ sen vào mùa này, ngọt thanh giòn, Nguyễn Bắc uống canh sườn hầm củ sen để no bụng, má Nhu không ngừng hỏi cậu về những chuyện giữa cậu và Nhiễm Ngọc Sinh.
Còn về phần chủ nhân của ngôi nhà này, Nhiễm phu nhân đã đủ no bởi tình yêu.
Nhờ sự giúp đỡ của Nguyễn Bắc, cộng thêm sự nhạy cảm phi thường của bà dành cho người yêu, bà ấy đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của Nhiễm tiên sinh.
Đối với người bình thường, hồn ma không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào.
Giống như lần đầu tiên Nguyễn Bắc và Nhiễm Ngọc Sinh gặp nhau, vài cô gái che ô đi xuyên qua người Nhiễm Ngọc Sinh, chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt.
Nhiễm phu nhân chính là dựa vào sự khác biệt nhỏ nhoi về nhiệt độ này, cẩn thận chạm vào để cảm nhận sự hiện diện của người yêu.
Hai người họ ngồi cạnh nhau, Nhiễm phu nhân thì thầm nói chuyện gì đó, tay cô đặt phẳng trên đùi, lòng bàn tay mát lạnh, cô biết đó là tay của người yêu đang đặt trên tay mình.
Thỉnh thoảng trên mặt hoặc trên đầu có cảm giác mát nhẹ, như gió thoảng qua, cô liền mím môi cười.
Tuy rằng không nhận được câu trả lời, cũng không nhìn thấy người yêu, nhưng biết rằng hắn đang ở bên cạnh mình, cô liền cảm thấy hài lòng.
Cho dù chỉ là hồn ma của người yêu, cũng dễ dàng xoa dịu thế giới tinh thần đang suy sụp của Nhiễm phu nhân.
Lúc đầu Nguyễn Bắc còn tưởng, cậu là người duy nhất có khả năng nhìn thấy ma nên sẽ trở thành cỗ máy truyền lời cho hai người, thực tế thì cậu chỉ giúp giải thích một lúc ban đầu, sau đó hai vợ chồng người ta đã ôm ấp nhau nói chuyện riêng tư, căn bản không cần đến cậu.
Cũng không đến nỗi thần giao cách cảm, người ta tự mình bàn bạc ra một bộ kỹ thuật giao tiếp đặc biệt.
Ví dụ như chạm một cái vào lòng bàn tay là đồng ý, vuốt hai cái là không đồng ý, hôn lên mắt là anh đang nhìn em, móc ngón út là anh nhớ em.
Nguyễn Bắc nhìn thấy mà sởn gai ốc, nếu không phải là một người một ma, thì cảnh tượng này chẳng khác nào hai vợ chồng đang chơi trò thú vị.
Thế là cậu liền rất tự nhiên bỏ họ lại, đi "xoa dịu" cái bụng đang kêu gào, ăn bữa trưa miễn phí ở nhà họ Nhiễm.
Má Nhu có lẽ có thói quen cho người khác ăn, Nguyễn Bắc vừa mới đặt bát xuống, bà ấy đã chuẩn bị cắt một đĩa trái cây mang đến cho Nguyễn Bắc ăn.
"Tiểu Bắc , cháu ăn đi."
Sau chuyện vừa rồi, xác định Nguyễn Bắc không phải là kẻ lừa đảo, mà là thật sự đến giúp đỡ cậu cả nhà bà, má Nhu trở nên vô cùng nhiệt tình với Nguyễn Bắc .
"Tiểu thư nhà tôi sợ đau, không chịu sinh con, nếu không thì cậu cả hay cô cả, cũng phải lớn bằng cháu rồi, lúc đó tôi còn định giúp tiểu thư chăm con, đáng tiếc."
Bà cụ có rất nhiều chuyện muốn kể, liên thuyên kể cho Nguyễn Bắc nghe rất nhiều chuyện giữa cậu cả và tiểu thư nhà bà.
Hơn hai mươi năm trước, Nhiễm Ngọc Sinh là học sinh thi đỗ đại học từ một vùng núi nghèo khó, ngoài gương mặt đẹp trai và bộ não thông minh, thì chẳng có gì cả.
Ngay cả thành tích học tập xuất sắc ở quê nhà, khi đến thành phố lớn, cũng bị lu mờ giữa đám đông, chẳng có gì nổi bật.
Nhiễm Ngọc Sinh là người có tham vọng bẩm sinh, hắn trưởng thành sớm, tâm trí vượt xa bạn bè cùng trang lứa, chính vì vậy mới nắm bắt được cơ hội duy nhất để rời khỏi núi rừng, cố gắng học tập, sau đó bay ra khỏi núi rừng.
Sau khi rời khỏi núi rừng, hắn mới phát hiện ra mình nhỏ bé đến nhường nào, cho dù tự phụ vào bộ não thông minh của mình, nhưng lại không có chút vốn liếng nào, ngay cả học phí và tiền sinh hoạt cũng phải lo lắng, muốn thành công thì còn xa xôi lắm.
Vì vậy hắn đã chọn một con đường tắt, cưới một người vợ có thể giúp mình ít phải vất vả hơn hai mươi năm.
"Lão gia nhìn người rất chuẩn, ông ấy đã nhìn ra lòng nó không chân thành rồi."
Má Nhu vỗ tay nói: "Nhưng tiểu thư thích nó, tiểu thư của chúng tôi thích nó đến mức không chịu nổi, nhận được một bông hoa khô cũng có thể vui cả nửa ngày, lão gia không nỡ lòng."
"Tiểu thư nhà tôi đáng thương, sinh ra đã mất mẹ, lão gia sợ tiểu thư sau này sẽ thiệt thòi, nên đã tìm nó nói chuyện. Cũng không biết là đã nói gì, lão gia liền không ngăn cản bọn họ nữa."
"Lúc đó tôi sợ lắm, thằng nhóc nghèo khó này, tâm địa xấu xa, một mặt dựa vào tiền của phụ nữ để phát triển sự nghiệp, một mặt lại thù hận trong lòng, cảm thấy bản thân mất mặt chịu thiệt thòi. Đợi sau khi nó thành công, liệu tiểu thư nhà tôi có được sống tốt đẹp hay không?"
"Tôi liền đi tìm lão gia, tôi nói như vậy không được, tuy rằng tôi chỉ là người làm, nhưng tôi coi tiểu thư như con gái ruột của mình, không thể trơ mắt nhìn con bé nhảy vào hố lửa."
"Cháu đoán xem lão gia nói gì với tôi?"
Nguyễn Bắc vội vàng lắc đầu, cậu nghe chuyện đến mức vừa say sưa vừa hồi hộp, lúc trước vẫn luôn cho rằng tình yêu của Nhiễm tiên sinh trong sáng không tì vết, là vì tình yêu mới theo đuổi Nhiễm phu nhân, không ngờ rằng lại còn có nội tình như vậy.