Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Ôm Sai Ta Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, chân cậu đã phản ứng trước, chạy như bay ra khỏi khu rừng nhỏ này.

Lúc này cậu cũng không cảm thấy Nhiễm Ngọc Sinh đáng sợ nữa, dù sao cũng là ma quen, hơn nữa cũng không có ác ý gì, là một con ma tốt.

Cậu chạy một hơi đến trước cây đa lớn, nhìn thấy Nhiễm Ngọc Sinh đứng dưới gốc cây, lại cảm thấy có chút an ủi.

"Cháu sao vậy?"

Nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Bắc không tốt lắm, Nhiễm Ngọc Sinh quan tâm hỏi.

Nguyễn Bắc mặt ủ mày chau: "Cháu lại gặp một con ma, là một cô bé, dọa cháu chết khϊếp."

Cậu đem chuyện vừa rồi kể lại cho Nhiễm Ngọc Sinh, nói xong trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Nói thật, chuyện nhìn thấy ma này, cậu cũng không tiện kể với người khác, chôn giấu trong lòng lâu ngày, toàn là gánh nặng.

Nhưng nói xong cậu lại có chút lo lắng: "Cô bé đó hình như muốn tìm mẹ..."

Cứ bỏ mặc cô bé như vậy có phải là không tốt lắm?

Nhiễm Ngọc Sinh suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: "Tiểu Bắc, chú nói thêm một câu, cháu thấy có ích thì nghe."

Nguyễn Bắc lập tức cung kính nói: "Chú khách sáo quá, có gì chú cứ nói, chú chỉ cần đưa ra chút kinh nghiệm, cũng đủ cho cháu học hỏi rồi."

Lời cậu nói rất êm tai, cho dù Nhiễm Ngọc Sinh có ý muốn lấy lòng cậu, cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu.

"Theo chú biết, hiện tại cháu chỉ gặp hai con ma, là chú và cô bé đó, đúng không?" Nhiễm Ngọc Sinh hỏi.

Nguyễn Bắc gật đầu, quả thật là như vậy.

Nhiễm Ngọc Sinh liền nói tiếp: "Cháu xem, trên thế giới này có nhiều người như vậy, mỗi ngày đều có vô số người mất đi, cháu đã bao giờ nghĩ, tại sao cháu chỉ gặp hai người?"

Nguyễn Bắc ngẩn người, ít gặp ma thì cậu mới vui, đương nhiên sẽ không nghĩ tại sao chỉ gặp một lần chuyện như vậy, cậu ước gì một con cũng không gặp.

Nhưng Nhiễm Ngọc Sinh vừa nói như vậy, cậu lại cảm thấy quả thật kỳ lạ.

"Chú, chú thấy thế nào?" Cậu không hiểu, liền hạ mình thỏi hỏi người có thể biết.

Nhiễm Ngọc Sinh nói: "Chú đoán, không phải tất cả mọi người sau khi chết đều có thể biến thành ma, nhất định phải có một điều kiện tiên quyết."

"Điều kiện gì ạ?"

"Chú cũng không biết, nhưng chú đoán, có lẽ là chấp niệm."

"Chấp niệm?"

"Đúng, không nhất định là cái gì cụ thể, có thể là người, có thể là vật, có thể là một lời hứa, có thể là lòng mang thù hận, tóm lại, có điều gì đó không buông bỏ được, liền thành ma."

Nguyễn Bắc trầm ngâm, Nhiễm Ngọc Sinh không buông bỏ được vợ mình, cho nên mới biến thành ma, còn cô bé kia có lẽ là muốn tìm mẹ.

"Vậy nếu chấp niệm không cách nào hoàn thành thì sao?"

"Không biết, nhưng chú có một cảm giác, chú ở dương thế không thể ở lâu được nữa, bốn mươi chín ngày là hạn cuối."

Nguyễn Bắc lộ vẻ kinh ngạc: "Vậy thật sự có âm phủ sao? Có địa phủ, có Diêm Vương sao? Mạnh Bà đâu? Vong Xuyên?"

Nhiễm Ngọc Sinh bật cười: "Không phải cháu sợ ma sao? Những thứ này lại còn rất hiểu biết."

Nguyễn Bắc ngượng ngùng sờ sờ mũi, chính vì sợ ma, cậu mới nghĩ xem có gì mà ma sợ hãi chứ!

"Chú chưa từng đến đó, không rõ lắm, nhưng nếu thật sự có thì tốt rồi, chú ở cầu Nại Hà đợi một chút, nói không chừng có thể đợi được vợ chú."

Nói đến đây, Nhiễm Ngọc Sinh trông có vẻ bình thản, dù sao cũng đã chết lâu như vậy rồi, coi như là chấp nhận hiện thực.

Nguyễn Bắc có chút đau lòng, sau đó hiểu được dụng ý của Nhiễm Ngọc Sinh khi nhắc đến chuyện này: "Cho nên nói, cô bé kia, qua bốn mươi chín ngày cũng sẽ rời đi, cháu không cần quản cô bé sao?"

Nhiễm Ngọc Sinh gật đầu: "Chú nghĩ là vậy. Hơn nữa, chú cảm thấy không nên quản."

Hắn nói: "Tuy bản thân chú là ma, nhưng chú phải nhắc cháu, không phải con ma nào cũng vô hại. Cháu chỉ mới gặp hai chúng ta, tự nhận bản thân còn là ma tốt, chưa từng hại người. Cô bé kia bề ngoài vốn dĩ đã mang tính chất lừa gạt, đương nhiên cháu sẽ cảm thấy cô bé vô hại, thậm chí thương hại cô bé muốn giúp đỡ cô bé."

"Nhưng Tiểu Bắc, ma và người, vốn dĩ không chung một đường. Ma ở bên cạnh con người lâu ngày, sẽ làm hại đến con người."

Bản thân hắn chỉ muốn nhìn vợ một cái từ xa, tiếp xúc với Nguyễn Bắc cũng không tính là thường xuyên, chỉ cần Nguyễn Bắc thường xuyên phơi nắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô bé kia thì sao? Cô bé còn nhỏ cái gì cũng không biết, nếu Nguyễn Bắc đưa cô bé về nhà, cô bé cứ bám lấy bên cạnh bố mẹ, thật ra cũng không phải là chuyện tốt.

Nguyễn Bắc nghe hiểu ý tứ trong lời hắn, trước đây cậu cũng đoán ma có thể sẽ làm hại đến con người, lúc này càng dứt khoát từ bỏ ý định giúp đỡ cô bé.

Cậu nghĩ còn phải suy nghĩ sâu xa hơn một chút, bản thân cậu ngoài việc có thể nhìn thấy ma, thì cái gì cũng làm không được, cho nên tốt nhất vẫn là không nên có bất kỳ tiếp xúc nào với ma, ai biết được gặp phải là ma tốt hay ma xấu.

Hơn nữa, cho dù là ma tốt hay ma xấu, đều rất đáng sợ...

Hay là giải quyết xong chuyện của chú trước đi.

Nguyễn Bắc lấy chiếc ô đen lớn ra bung lên, để Nhiễm Ngọc Sinh chui vào đi ra chỗ có ánh nắng thử xem.

Nhiễm Ngọc Sinh nói, sẽ có chút khó chịu, nhưng có thể chịu đựng được.

Vì ô có thể dùng được, vậy kế hoạch của bọn họ có thể thực hiện tiếp.

Hôm nay không kịp nữa, Nguyễn Bắc phải nhanh chóng quay về lớp học, may mà ngày mai là chủ nhật, học sinh cấp ba bọn cậu một tuần chỉ được nghỉ một ngày, ngày mai vừa hay có một ngày nghỉ.

"Vậy ngày mai chú vẫn ở đầu phố đợi cháu chứ?"

Nguyễn Bắc sợ hãi thương lượng với hắn, cậu không dám đến công viên nhỏ nữa...

Nhiễm Ngọc Sinh nhịn không được muốn cười, đứa nhỏ này cũng đã rất quen thuộc với hắn rồi, sao vẫn sợ ma như vậy.

"Được, hay là chú tiễn cháu ra ngoài."

Nguyễn Bắc trong lòng vô cùng muốn, cậu cũng rất sợ trên đường về lại gặp phải cô bé kia!

"Có phiền chú quá không..."

"Không sao, vừa hay chúng ta thử cái ô này."

Nhiễm Ngọc Sinh rất biết cách giúp cậu tìm lý do, Nguyễn Bắc liền thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận ý tốt của hắn, bung ô để Nhiễm Ngọc Sinh tiễn cậu ra ngoài.

Có lẽ bởi vì có một con ma nhỏ không biết đang trốn ở đâu đó làm mối đe dọa, so sánh hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn, đi bên cạnh cậu là Nhiễm Ngọc Sinh cũng không đến mức đáng sợ như vậy, Nguyễn Bắc cảm thấy không sợ hãi như trong tưởng tượng của mình.

Run rẩy băng qua công viên nhỏ, mãi cho đến khi nhìn thấy dòng người trên đường phố, Nguyễn Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.

Đưa Nhiễm Ngọc Sinh đến một bóng râm, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác định cho dù mặt trời di chuyển như thế nào, nơi này nhất định sẽ có bóng râm để hắn che chắn, lúc này mới yên tâm chào tạm biệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »