“Tiểu Bắc?!”
Nguyễn Lập Thành đang ngồi xem TV ở phòng khách bị tiếng hét chói tai của con trai mình làm cho giật mình, thậm chí đến cả dép cũng chưa kịp xỏ vào.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
Nguyễn Bắc trừng lớn đôi mắt, nhìn ma nam đứng lặng lẽ trước bàn làm viêc, rồi cậu lại nhìn ba, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt.
Ba cậu nhìn cậu vừa lo lắng vừa căng thẳng, nhắm mắt làm ngơ trước bóng ma cách đó không xa, nhưng Nguyễn Bắc không thể giả vờ như không nhìn thấy.
Đúng lúc này, mẹ của Nguyễn Bắc cũng đi tới, hai vợ chồng đứng bên cạnh Nguyễn Bắc lo lắng nhìn cậu.
Thấy sắc mặt cậu không tốt, liền sờ mặt, vỗ lưng cậu, hỏi cậu có chuyện gì.
Cậu nhìn thấy ánh mắt của ma nam dừng ở gia đình ba người bọn họ, đồng tử Nguyễn Bắc co chặt, tim đập như đánh trống.
Cậu gượng cười nói: “Khi nãy, khi nãy con vừa nhìn thấy một con chuột,, làm con giật mình.”
“Nhóc con, tiếng hét đó làm ba giật cả mình.”
Nguyễn Lập Thành không tức giận mà vỗ nhẹ cậu một chút, hỏi: “Đã chạy đi đâu? Còn ở trong phòng con không? Nếu thật sự sợ, tối nay con cứ qua phòng chị ngủ, ba ngủ ở phòng con xem có thể bắt được nó không.”
Nói xong liền muốn qua phòng cậu, đẩy cậu sang phòng bên cạnh ngủ.
Nguyễn Bắc giật mình, đứng yên tại chỗ : “…… Chạy ra phòng khách rồi!”
“Nhanh chóng đóng tất cả các cửa lại!”
Mẹ Nguyễn Bắc vội vàng đóng cửa phòng bếp lại, ba Nguyễn Bắc lập tức đóng cửa phòng Nguyễn Bắc lại.
Nguyễn Bắc liếc nhìn nam quỷ vừa bước tới hai bước, liền giữ chặt ba cậu lại: “Ba, con, con đi vào phòng đợi.”
Vừa nói, cậu không đợi ba cậu có phản ứng gì, cậu đã đi vào phòng ngủ và khóa cửa lại từ bên trong.
Phòng của Nguyễn Bắc vốn không to lắm, một khi đóng cửa lại, không gian liền bị bao bọc, khoảng cách giữa một người một quỷ không quá 3 mét.
Cậu dựa người vào cửa phòng, sau lưng chảy mồ hôi đầm đìa, lông tơ dựng ngược, hai chân mềm nhũn muốn trượt xuống.
Bên kia cánh cửa gỗ là tiếng la hét của ba mẹ cậu đang tìm đuổi chuột, sự có mặt của ba mẹ cậu đã tiếp thêm dũng khí cho Nguyễn Bắc, giọng nói cậu run rẩy, nhỏ giọng cầu xin nói: “Chú, chú buông tha ta đi, nếu có mạo phạm ở đâu, xin người đại nhân đại lượng tha cho tôi……”
Nam quỷ mỉm cười lịch sự, nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn hù dọa cậu, chỉ là cậu là người đầu tiên tôi gặp có thể nhìn thấy được tôi.”
Nguyễn Bắc: “……”
Cậu véo mạnh vào tay mình, ai bảo cái tay ngu ngốc này, dẫn thì không dẫn lại dẫn quỷ tới!
“Thật ra tôi nhìn cũng không rõ lắm……” Nguyễn Bắc ấp úng, nếu không phải biết không thể nói dối được, cậu hận cậu bây giờ không thể giả mù.
Nam quỷ không nói tiếp, lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh khiến mọi suy nghĩ tính toán của Nguyễn Bắc bay đi.
Cậu cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Quỷ tiên sinh, người và quỷ có đường đi khác nhau, không biết tại sao tôi có thể nhìn thấy chú, hay là…… hay là ngày mai tôi liền đi mua chút tiền giấy đốt xuống cho chú?”
Nam quỷ trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Tôi không cần tiền, nhưng là hy vọng cậu có thể giúp tôi.”
Trong lòng Nguyễn Bắc không tình nguyện, cậu thật sự không muốn có quan hệ với quỷ, trời biết đây chính là điều cậu sợ hãi nhất, cậu thà ngủ với một con rắn trong tay còn hơn phải tiếp xúc với quỷ!
Việc xông vào phòng với tâm lí bảo vệ ba mẹ và ở chung phòng với quỷ đã đủ làm khó cậu rồi.
Ma nam dường như thấy được sự miễn cưỡng ở cậu, ánh mắt lóe lóe, thay vì dựa vào nỗi sợ ma của Nguyễn Bắc để uy hϊếp, cuộc trò chuyện thay đổi, anh đột nhiên giới thiệu: “Tôi tên Nhiễm Ngọc Sinh.”