Chương 14

“Trên lầu? Khốn Khốn đã trở về?

Trên lầu là nhà trúc mã Tần Cố, cậu khi còn nhỏ nhận biết chữ không được đầy đủ, đối với Tần Cố gọi Khốn Khốn.

Hơn nữa cơ thể Tần Cố lúc ấy không tốt lắm, dáng vẻ luôn uể oải ỉu xìu mơ màng buồn ngủ, cậu lại càng không nghe khuyên bảo, kiên trì gọi như vậy.

Cũng may Tần Cố dễ tính không tức giận với cậu, cậu gọi Khốn Khốn anh cũng đáp lại, cười tủm tỉm lấy ra bánh quy cho cậu ăn.

Về sau người lớn hai nhà nghe nhiều thành thói quen, cũng gọi theo như vậy.

Tần Cố được ông ngoại nuôi, ông nội Hạ xoa đầu Nguyễn Bắc nói: “Tên ở nhà này nghe mềm mại, Tiểu Bắc là đứa nhỏ thông minh.”

Tiểu Nguyễn Bắc cười ngây ngốc, dính vào bên người Tần Cố từng tiếng gọi “Khốn Khốn”, muốn anh cho đồ ăn vặt.

Lúc chiếc răng sữa đầu tiên của cậu rớt xuống chính là do ăn kẹo hạnh nhân của Tần Cố, sợ tới mức òa lên khóc nức nở, Tần Cố tay chân luống cuống dỗ dành cậu.

Nguyễn Bắc lấy lại tinh thần từ trong trí nhớ, không biết trên mặt đã vô thức mang theo nụ cười.

“Không… Không đâu.”

Chính là bởi vì biết Tần gia không có ai, cậu mới có thể chạy đến trên lầu.

“Vậy con một mình chạy lên trên lầu làm cái gì?” Mẹ cậu hỏi.

Nguyễn Bắc ấp úng trong cổ họng hồi lâu, tìm không ra cái cớ phù hợp, nghẹn ra một câu: “Con, con nhớ cậu ấy, con đêm nay sẽ ngủ trên lầu.”

Mẹ Nguyễn Bắc: “…Được thôi, con không mang theo chăn gối lên sao? Có muốn xuống dưới ăn cơm không?”

Nguyễn Bắc lắc đầu, sau đó mới phản ứng lại là mẹ cậu không nhìn thấy, vội vàng nói qua điện thoại: “Không cần, con tự thu dọn một chút là được rồi, vừa mới ăn ở trong quán của ba nên không quá đói, buổi tối sẽ không ăn.”

“Vừa lúc Khốn Khốn sắp trở về, ngày mai mẹ đi lên, chúng ta cùng nhau quét tước sửa soạn một chút.” Mẹ cậu nói.

Khi còn nhỏ cơ thể Tần Cố không tốt, ông ngoại anh không biết dùng quan hệ gì đưa anh tới chỗ một ông bạn già tập võ, mỗi năm đều sẽ đi một hai tháng.

Sau đó quả nhiên cơ thể Tần Cố tốt lên, mặc dù nhìn vẫn rất uể oải nhưng vì dáng người vừa cao gầy vừa trắng, nhìn không chút chắc nịch nhưng thời điểm hai người đi hồ bơi, cậu thấy cơ bắp trên người Tần Cố căng phồng, cậu thật sự rất hâm mộ.

Sau khi ông cụ Hạ bị bệnh mấy năm rồi qua đời, Tần Cố ăn cơm ở nhà cậu hàng năm, cậu với Tần Cố tốt nhất, mối quan hệ giữa hai nhà cũng thật sự gần gũi, ở trong mắt ba mẹ cậu thì Tần Cố gần như là đứa trẻ trong nhà.

Một năm này ở đời trước, Tần Cố phải nửa tháng sau mới trở về, nghe nói là bên chỗ sư phụ có việc chậm trễ.

Sau đó về được không bao lâu lại đi, thực sự vội vàng, sau đó dường như không trở về nữa.

Cậu không liên hệ được anh, gọi điện không nghe máy, liên lạc với sư phụ anh cũng không được, Nguyễn Bắc ở bên này cũng bị phiền phức quấn người.

Sau khi an ổn chút, cậu nghĩ mọi cách đi tìm Tần Cố sợ anh xảy ra chuyện gì nhưng vẫn luôn không có tin tức.

Cậu năm hai mươi tuổi ấy, đêm trước sinh nhật nhận được một hộp đồ chuyển phát nhanh, bên trong là một khối ngọc và một phong thư.

Nguyễn Bắc liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ngọc trụy của Tần Cố từ nhỏ đưa tới, khi tắm chừa từng rời khỏi người anh.

Trên giấy chỉ có mấy chữ ngắn ngủn viết thực hấp tấp.

Tần Cố dặn dò cậu, muốn cậu đeo khối ngọc này đợi anh trở về.

Cậu không có chờ được Tần Cố trở về, cũng chưa kịp gặp lại trúc mã của mình đã bỏ mạng tại Lục gia.