(Đổi xưng hô ngôi ba của Cố Cửu Cửu thành cô Những đoạn dung từ “nàng” tức là đang ám chỉ Cố Gia Mộng) Kể từ khi xuyên không, mọi chuyện của Cố Cửu Cửu đều rất suôn sẻ. —— Tất nhiên, những điều này đều nhờ vào nỗ lực và sự cẩn thận vun đắp của cô.
Cô đã đến thế giới này hơn nửa năm, cha mẹ và gia đình đã sớm quen và chấp nhận con người hiện tại của cô, cả nhà hòa thuận vui vẻ. Cô rất hài lòng, cũng rất trân trọng hiện tại.
Điều duy nhất khiến cô lo lắng là hôn sự của mình. Cô hiểu rõ nơi đây coi trọng việc “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, kết hôn qua mai mối. Trong xã hội phong kiến, mơ ước tự do yêu đương, một đời một người là điều viển vông. Đàn ông thời hiện đại giàu hay nghèo cũng nɠɵạı ŧìиɧ, huống chi việc nạp thϊếp là hợp pháp ở thời cổ đại. Ngay cả cha cô, Cố Thượng thư, được xem là hình mẫu đàn ông tốt của thời đại này, cũng có đến hai tiểu thϊếp.
Cô nghĩ, có lẽ mình nên nhìn thoáng hơn. Giữ vững nội tâm, coi chồng tương lai như cấp trên là được. Nhắm một mắt mở một mắt, có gì mà không vượt qua được? —— Dù cho cô không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân, nhưng vẫn không thể thuyết phục mình bình thản chấp nhận chuyện này được.
Tuy nhiên, có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại, cha mẹ đối xử với cô rất tốt, mẹ kế Diêu thị cũng tương đối rộng lượng, chắc hẳn khi chọn đối tượng cho cô, họ sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.
Cô cởϊ áσ xuống giường, ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng gỡ khăn phủ gương, ngẩn ngơ nhìn hình ảnh phản chiếu. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, ở thời hiện đại cũng mới là học sinh cấp hai, vậy mà đã phải lo lắng cho chuyện cả đời.
Cố Cửu Cửu thở dài, đời người vốn dĩ không thể hoàn hảo. Cô siết chặt nắm tay, tự cổ vũ bản thân, đường đời là do mình tự vẽ nên, tình cảm vợ chồng cũng cần vun đắp. Dù cô không may lấy phải một công tử ăn chơi, cô vẫn tự tin mình có thể uốn nắn hắn thành một trung khuyển.
Chớp mắt đã sang tháng Tư, tổ mẫu nhà mẹ đẻ của Diêu thị, lão thái thái nhà họ Diêu, tổ chức tiệc mừng thọ. Diêu thị dẫn con gái đến chúc thọ. Cố Cửu Cửu do dự một chút, quyết định đi cùng. Dĩ nhiên Diêu thị rất vui, còn thưởng cho cô một bộ trang sức.
Chuyến đi lần này không tránh khỏi việc chạm mặt Diêu Khánh Chi, cháu trai của Diêu thị.
Cố Cửu Cửu không xa lạ gì Diêu Khánh Chi. Trong ký ức của nguyên chủ, Diêu Khánh Chi là kẻ xấu xa nhất trên đời. Có thể thấy rõ, từ lúc còn nhỏ, bọn họ đã không mấy hòa hợp với nhau.
Khi còn nhỏ, mỗi lần Cố Gia Mộng đến làm khách nhà họ Diêu, điều khiến nàng sợ nhất không phải là lão thái thái nghiêm nghị, mà chính là Diêu lục thiếu gia Diêu Khánh Chi.
Mẹ kế Diêu thị vốn là thứ nữ nhà họ Diêu, mẹ ruột qua đời sớm, được mẹ cả nuôi dưỡng, nhưng dĩ nhiên không thể sánh với đích nữ. Cố Gia Mộng lại không phải con ruột của Diêu thị, nên cảm thấy vô cùng lạc lõng ở nhà họ Diêu.
Trong khi đó, Diêu Khánh Chi là cháu đích tôn nhỏ nhất của nhà họ Diêu, được lão thái thái đích thân nuôi dạy, hết mực cưng chiều. Vì vậy, hắn ta trở thành một tiểu bá vương nghịch ngợm, không sợ trời không sợ đất. Ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn ta đã không ưa Cố Gia Mộng, công khai làm khó nàng. Từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt, hắn ta đều bắt nạt nàng. Ngay cả mẹ của Diêu Khánh Chi cũng từng cười nói, biểu tiểu thư thật tốt tính.
Cố Gia Mộng lại là người cứng nhắc, ít nói, mặc kệ hắn ta bắt nạt hết lần này đến lần khác cũng chỉ biết im lặng chịu đựng. Vì vậy, mỗi lần cần đến nhà họ Diêu, nàng đều lấy cớ bệnh để từ chối. —— Dù sao nàng cũng có nhà ngoại thực sự của mình, dù cách xa tận Giang Nam, nhưng đó mới là nhà mẹ của mẹ nàng. Còn nhà họ Diêu, chẳng qua là nể mặt tình cảm.