Trong lòng Cố Gia Mộng đắng ngắt, cố gắng nói tiếp: “Điện hạ đừng nghi ngờ, đây đều là những gì diễn ra trong giấc mộng tiên đoán kia. Có thể không hoàn toàn là sự thật. Nếu Điện hạ có thời gian, xin hãy thương xót, báo cho người thân của dân nữ biết tình trạng của ta, nhờ bọn họ…”
Nàng lại cảm thấy mờ mịt, nói với bọn họ thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ bắt họ gϊếŧ chết Cố Cửu Cửu sao?
Nàng nghiến răng nói tiếp: “Xin hãy nhờ họ dựng cho ta một ngôi mộ, đốt cho ta một bộ y phục! Nếu có thể, vào các dịp lễ tết, nhờ họ đến trông nom một chút. Ta… ta không tranh với nàng ta, cũng không tranh lại. Nàng ta thay ta tận hiếu, ta cũng nên đến nơi mình thuộc về…”
Nàng có thể làm gì khác đây? Nàng ngồi xuống, che mặt khóc nức nở. Ai sẽ vì một Cố Gia Mộng không được yêu thích, nỡ lòng làm tổn thương một Cố Cửu Cửu hoàn hảo kia? Có lẽ ai cũng sẽ nói, nàng đã chết rồi, người chết không thể sống lại, để Cửu Cửu sống thay nàng, đối với mọi người đều là điều tốt.
“Vì sao ngươi lại cho rằng người thân của mình thích hồn ma kia hơn?” giọng Thái tử đầy thắc mắc, “Nếu cha ngươi biết sự thật, làm sao có thể để một linh hồn chiếm đoạt thân phận của ngươi?”
Không phải đâu, không phải đâu… Cố Gia Mộng lắc đầu: “Không phải vậy đâu, Điện hạ không biết Cố Cửu Cửu tốt đến thế nào…” Cố Cửu Cửu thông minh, hiền lành, xuất sắc mọi mặt, ngay cả Hoàng quý phi cũng khen cô là một thiếu nữ hoàn mỹ, đầy đủ mọi phẩm chất.
Mặc dù Cố Gia Mộng đứng ở phía đối lập với cô gái đó, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận rằng không thể tìm ra bất kỳ điểm nào để chê trách Cố Cửu Cửu.
Sâu thẳm trong đáy lòng, thậm chí nàng còn hy vọng Cố Cửu Cửu có thể hư hỏng hơn một chút, bớt khéo léo một chút. Như thế, ít nhất nàng sẽ không trở nên tầm thường khi đứng bên cạnh.
Từ góc nhìn của Thái tử Cơ Ương, y có thể thấy mái tóc dài đen nhánh của Cố Gia Mộng mềm mại buông xuống vai, thấy cơ thể nàng run rẩy theo từng chuyển động nhỏ. Nàng nhỏ bé, thu mình lại, trông như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Gió nhẹ thổi qua, khu vườn tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Cố Gia Mộng buồn bã một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy việc khóc lóc thật vô ích. Nàng dừng lại, cố gắng bình tâm, ngẩng đầu lên, nhìn trộm về phía Thái tử. Thấy y đang nhìn vào khoảng không xa xăm, đôi mắt chỉ còn lại sự thương cảm, không hề có cảm xúc nào khác. Như thể không hề chú ý đến sự mất kiểm soát của nàng.
Cố Gia Mộng thầm cảm thấy may mắn vì người có thể nhìn thấy nàng, lại là một người nổi tiếng tốt bụng, bao dung, cao quý, và nhân hậu.
Mới vừa rồi thật là... Quá mất mặt!
Nàng đứng dậy, cúi đầu thi lễ một lần nữa, khẽ nói: “Dân nữ thất lễ, khiến điện hạ chê cười.”
Thái tử Cơ Ương mỉm cười rất nhẹ, chỉ nói hai chữ: “Không sao.”
Nói xong, y cúi mắt, không nhìn Cố Gia Mộng thêm lần nào nữa.
Thái độ của y khiến Cố Gia Mộng khó hiểu, như có một tấm lụa mỏng mang tên “lúng túng” phủ giữa hai người bọn họ, trói chặt nàng lại.
Cố Gia Mộng đứng bên kia bàn cờ, mắt dõi theo Thái tử, mong y sẽ nói gì đó với mình. Liệu y đã nhận lời giúp nàng chưa? Đúng rồi, nàng còn chưa nói cho y biết gia đình mình là ai! Tại sao y không nói gì cả? Chẳng lẽ y không quan tâm chút nào đến việc ai sẽ thừa kế ngai vàng trong tương lai, hay vận mệnh của chính mình sao? Y… không có chút tò mò nào sao?
Nàng trái lo phải nghĩ, cuối cùng không nhịn được nữa, ngập ngừng mở miệng: “Điện hạ…”
Những lời muốn nói chưa kịp thốt ra, nàng thấy Thái tử đã đứng dậy, quay về phía nàng mà gọi: “Đại sư…”
Đó là pháp sư Hoằng Minh.
“Đại sư, ngài pháp lực cao thâm, liệu có cách nào để đưa một cô gái trở lại dương gian không?”
Cố Gia Mộng ngẩn người một lúc, rồi mỉm cười cảm kích nhìn Thái tử, lập tức bay đến trước mặt pháp sư Hoằng Minh, chăm chú nhìn vào bộ râu trắng phơ lay động theo gió của ông ấy.
Nàng biết điều này rất thất lễ, nhưng nàng thật sự rất muốn sống lại.