“Ngươi có oan khuất gì, nói ra đi.”
Cố Gia Mộng bình tĩnh lại một chút, thành thật trả lời: “Bẩm Điện hạ, dân nữ là người kinh thành, họ Cố. Ngày mồng 7 tháng 7 năm ngoái, vì đi dạo mát nên dân nữ nhiễm phong hàn, khi nằm bệnh trên giường, thì mơ thấy một giấc mộng. Những sự việc ở trong mơ đều chưa từng xảy ra. Trong mơ, vào ngày Trùng Dương, một linh hồn ma từ thế giới khác sẽ chiếm đoạt thân xác của dân nữ. Sau đó còn có nhiều chuyện khác nữa, dân nữ không tiện nói thêm. Ban đầu dân nữ chỉ nghĩ đó là mơ mà thôi, nào ngờ hôm nay…” Nàng buồn bã nhìn xuống đôi giày không thể nào chạm đất của mình, lòng chua xót vô cùng.
Thái tử trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Ý ngươi là ngươi bị chiếm đoạt thân xác?” Mặc dù lời nói của nàng không rõ ràng nhưng y vẫn nghe hiểu.
Cố Gia Mộng gật đầu, lại lắc đầu, vẻ mặt lưỡng lự.
“Vậy phải chăng ngươi đã tận số, bị người khác mượn xác hoàn hồn?”
Cố Gia Mộng kiên quyết lắc đầu.
“Thế rốt cuộc là thế nào?”
Cố Gia Mộng cũng không rõ lắm: “Nàng ta không cố ý chiếm đoạt thân xác, sợ là đến cả nàng ta cũng không biết ta còn sống. Nàng ta không cố ý cướp lấy cơ thể của ta. Nhưng ta không thể quay lại cơ thể mình.” Lo rằng Thái tử sẽ hiểu nhầm, nàng vội vàng giải thích thêm: “Dân nữ không chết, thật đó. Ta còn sống, không phải mượn xác hoàn hồn. Nếu là mượn xác hoàn hồn thì phải có xác chết, ta…”
Nàng bực mình vì miệng lưỡi vụng về, không thể giải thích rõ mọi chuyện.
“Đừng vội, cứ từ từ nói,” giọng Thái tử dịu dàng, như thể một loại ma lực thần kỳ, khiến lòng nàng bình tĩnh trở lại.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó kể lại toàn bộ sự việc từ mùng 7 tháng 7 năm ngoái, không bỏ sót chi tiết nào. Khi kể đến chuyện người nhà đối xử thân thiết với Cố Cửu Cửu, sự uất ức của nàng khó lòng che giấu trong giọng nói, dù nàng đã cố gắng giữ bình thản. Rõ ràng là người thân của nàng, vậy mà họ lại thích một cô gái khác.
“Mọi người đều nói Thái tử điện hạ là thần tiên, liệu Điện hạ có cách nào giúp dân nữ trở về thân xác không?” Cố Gia Mộng thầm mong ước, nếu nàng trở về, nàng sẽ đối xử tốt với người thân. Mặc dù không được yêu quý như Cố Cửu Cửu, nhưng nàng sẽ dùng trái tim chân thành. Dần dà, có lẽ họ sẽ chấp nhận nàng. Nghĩ đến đây, lòng nàng lại thấy chua xót, rõ ràng nàng mới là Cố Gia Mộng thực sự…
Nàng nhìn Thái tử với ánh mắt đầy hy vọng. Nếu y nhìn thấy nàng, thì chắc chắn y sẽ có cách nào đó. Mọi người đều nói, y là người tốt nhất, cao quý nhất trên thế gian, hẳn sẽ giúp nàng chứ?
Thế nhưng, Thái tử lại lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Rất xin lỗi, cô nương, ta chỉ là phàm nhân, chẳng giúp gì được cho ngươi…”
Hy vọng của Cố Gia Mộng tụt dần xuống vì cái lắc đầu của y. Nàng gượng cười: “A…” Những lời Thái tử nói sau đó, nàng không nghe rõ nữa, tai như ù đi. Nàng cố gắng nói hết lời mình định nói: “Sau này Điện hạ cẩn thận một chút. Tín Vương và Anh Vương đều có ý tranh đoạt ngôi, nhưng cuối cùng lên ngôi lại là Cảnh Vương. Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, không phải sao? Nếu Điện hạ không màng đến giang sơn, vẫn là nên rút lui sớm …”
Lời tiếp theo của Thái tử là: “Tuy nhiên, ta có thể nhờ pháp sư Hoằng Minh giúp sức.” Y nhìn nàng, đôi mắt đầy nghi ngờ. Nàng khẽ động môi, giọng nhỏ đến gần như không nghe thấy. May thay, Thái tử tinh thông đoán chữ, nhìn chăm chú vào đôi môi anh đào của nàng, đôi mắt chàng dần sâu thêm.