Khương Thư Nguyệt mất rất nhiều thời gian mới trấn an được nương, nhìn theo bóng dáng Nhu di nương bước ra khỏi biệt viện, đôi mắt long lanh hút hồn người bỗng đỏ hoe.
Cảm giác mờ mịt không xác định được phương hướng bao trùm toàn bộ đầu óc, làm cho tinh thần cũng vì sự lo lắng khôn nguôi này mà mệt nhọc.
Nô tỳ Tiểu Thúy cúi đầu đứng ở một bên, chờ thân thể mềm mại trước mắt không run rẩy nữa mới dám tiến lại gần hỏi ý kiến:
"Tiểu thư, nhị tiểu thư dẫn theo nô tài đang chờ ở bên ngoài, người có muốn gặp không? Nếu không muốn nô tỳ sẽ ra mời nhị tiểu thư đi."
Trong tất cả những người hầu hạ Khương Thư Nguyệt, chỉ có Tiểu Thúy là trung thành và tận tâm.
Không có một người hầu nào có thể vì chủ mà chống đối chủ tử khác như cô nàng.
Hành động gϊếŧ gà dọa khỉ vừa nãy cũng thành công răn đe những kẻ ngo ngoe rục tịnh đòi ăn cái táo rào cây sung.
Sợ chết nên nghe Tiểu Thúy ra lệnh là ngăn nhị tiểu thư lại chúng đã ngoan ngoãn tuân theo không một lời cãi cọ.
Khương Thư Nguyệt lau nước mắt, ung dung nói:
"Lấy cho ta một quả trứng luộc lại đây."
Chính mình hy sinh vì gia tộc, có thể nói là một đi không trở lại, nhị tỷ hay chủ mẫu đều không còn uy hϊếp được nàng nữa.
Đối phương sẽ không giúp nàng vượt qua khó khăn nơi ăn người không nhả xương, càng không buông bỏ sự hận thù chán ghét với Nhu di nương, kẻ như vậy còn đáng để nàng khúm núm lấy lòng không?
Thái độ của nàng như tiếp thêm sức mạnh cho Tiểu Thúy.
Cô nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi hùng hổ như gà trống về chuồng, loáng thoáng thấy cả khóe môi nhoẻn ra biểu lộ cảm xúc hân hoan vui sướиɠ.
Tính hống hách cậy vào việc bản thân là đích tiểu thư nên năm lần bảy lượt bắt nạt chủ tử đã khiến Tiểu Thúy căm giận rất lâu.
Mỗi tội chủ tử không muốn đứng lên nên cô nàng cũng không thể không nhẫn nhịn.
Giờ thì tốt rồi, nhị tiểu thư váy áo lụa là dẫm chân bình bịch ở ngoài, miệng quát tháo ra những lời khó nghe, kết quả tỏ thái độ như nào đám nô tài ti tiện vẫn không cho nàng ta đi qua.
Bên ngoài nàng ta luôn đoan trang nhu mì, chỉ có hạ nhân biết rõ tâm tính ác độc vặn vẹo của nàng ta.
Lũ hầu hạ phía sau dữ tợn đùn đẩy người của Khương Thư Nguyệt, muốn mở đường cho chủ tử của mình xông vào.
Chúng ước rằng chủ tử sẽ trút giận được lên tam tiểu thư hoặc bọn ngu muội đang đứng chắn phía trước, nếu không tối nay sẽ là ngày chết của chúng.