Chương 20

‘Đang khổ sở mà nghe thấy anh Nhiên nói câu này lại cười phun [dở khóc dở cười.jpg]’

‘Công chúa Tiểu Hoàng của chúng ta rất biết cách nắm bắt trọng điểm hahaha’

‘Cap màn hình cap màn hình’

‘[Quý Nhiên - Tôi muốn nhịn không khóc.jpg],[Quý Nhiên - có chút không nhịn được.jpg],[Quý Nhiên - không đành lòng.jpg],[Quý Nhiên - Đàn ông khóc đi, khóc không phải tội.gif]’

Lâm Chi Kiều bị Quý Nhiên ôm đến cứng đờ người.

[Hoảng, dọa tôi sợ nhảy dựng!]

Quý Nhiên vẫn đang đắm chìm trong tiếng khóc đau đớn, nhưng vẫn không quên vãn hồi vị trí của mình: "Tôi tôi tôi không phải đang khóc vì tên cặn bã đó đâu, tôi chỉ là, chỉ là đơn thuần vì chính mình mà đau khổ thôi hu hu hu!"

"Được được được, đau khổ vì chính mình, tôi biết tôi biết." Lâm Chi Kiều không biết an ủi người khác như thế nào: "Đừng khóc đừng khóc, các fan đang theo dõi đấy, mau nín lại đi!"

Lời này dường như có tác dụng.

Tiếng khóc dừng lại, Quý Nhiên mím chặt môi, đôi mắt phượng hẹp dài bị nghẹn thành hai mắt trứng luộc.

Lâm Chi Kiều: "..."

Lâm Chi Kiều: "Cậu vẫn nên tiếp tục khóc đi, khóc mới đẹp."

Quý Nhiên: "Hu hu hu!"

Dưới sức lực mạnh mẽ cứng cáp như kim cương của cánh tay Quý Nhiên, Lâm Chi Kiều cố gắng vặn nửa vòng cơ thể: "Bả vai có thể cho cậu mượn dựa vào."

Quý Nhiên không nhúc nhích, Lâm Chi Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cũng là gay, quần áo không phải quần áo mới, cậu không cần lo lắng."

Lời này vừa nói ra, tiếng khóc lại lớn hơn một cấp bậc.

[Sao càng khóc càng dữ vậy, cứu tui cứu tui!]

‘Có ai an ủi người khác như cậu à hahaha’

‘Đây là trực tiếp đâm vào tim người ta rồi [Cười nứt miệng.jpg]’

[Giá trị hảo cảm của Quý Nhiên +50.]

Lâm Chi Kiều chớp mắt, vỗ vỗ sau lưng Quý Nhiên: "Khóc đi khóc đi, ngoan, không sao không sao."

Đột nhiên từ ái.jpg

‘Thật sự không có người ship sao?’

‘Không ship nổi, rõ ràng Tiểu Kiều và bé Nhiên có định vị giống nhau, sao mà ship được đây [Đầu chó.jpg]’

‘Tình bạn cũng ship ngon đó! Từ nhìn không vừa mắt nhau đến không có gì là giấu nhau, đều ship hết cho tôi!’

‘Lâm Chi Kiều hình như cũng không xấu xa như trong lời đồn.’

*

Cuối cùng Quý Nhiên cũng bình tĩnh lại.

Ngừng phát sóng trực tiếp thời gian nghỉ trưa, Khương Thiên Thiên nói: "Tôi nghe người ta nói Viên Dục có bối cảnh, gần đây mọi người vẫn nên cẩn thận thì hơn, loại người lòng dạ hẹp hòi như cậu ta chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù."

"Bối cảnh? Chỉ bằng anh ta thôi sao?" Giọng nói của Quý Nhiên còn hơi ồm ồm: "Ai sợ chứ! Không phải chỉ là một chi thứ của nhà họ Viên thôi sao, tôi đây còn là..."

Thanh âm của cậu ta đột ngột im bặt, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một tia mất tự nhiên.

Lâm Chi Kiều: [Cậu là cái gì? Chơi mà chơi nói có một nửa ai chơi lại!]

Ánh mắt Lâm Chi Kiều rơi vào trên hộp mù ăn dưa, có chút nóng lòng muốn thử.

Trong ký túc xá lại đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Quý Nhiên nhìn chằm chằm màn hình hiển thị một lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm bắt máy: "Alo, mẹ?"

"Ồ, còn biết mẹ là mẹ con à!" Bên kia điện thoại hừ nhẹ một tiếng: "Mau xuống đây nhanh đi, mẹ mang ít đồ cho con, tới đây lấy."

Mẹ Quý nói: "Nhớ gọi thêm người, đồ hơi nhiều, một mình con không xách nổi."

Điện thoại bị cúp, Quý Nhiên ngây người nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào Lâm Chi Kiều.

"Tiểu Kiều." Cậu ta nói: "Có rảnh không?"

"Có rảnh." Lâm Chi Kiều vô thức nói: "Nhưng đừng gọi tôi là Tiểu Kiều!"

Quý Nhiên: "Được, Tiểu Kiều."

Lâm Chi Kiều: "..."

888: [Giá trị hảo cảm của Quý Nhiên +5.]

Nể tình giá trị hảo cảm.

Lâm Chi Kiều nhỏ giọng nói thầm: "Bỏ đi, tùy cậu."

Quý Nhiên cười như đạt được mục đích.

Hai người nhanh chóng đi tới cửa lớn của căn cứ.

Căn cứ Minh Quang là căn cứ huấn luyện khép kín, ngoại trừ ngày nghỉ hàng tuần, thời gian còn lại, thực tập sinh không được phép tùy tiện rời khỏi căn cứ.

Quý Nhiên tìm bảo vệ nói rõ tình hình, chỉ vào chiếc xe đỗ trước cổng căn cứ, lúc này bảo vệ mới cho đi.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc tinh xảo đang xách đồ từ trong cốp xe ra, sau xe đã xếp một đống túi xách nằm đầy đất.

Quý Nhiên vội vàng bước lên trước, nói: "Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây mà không nói cho con một tiếng."

"Con còn dám hỏi hả! Nếu mẹ báo cho con trước, chắc chắn con sẽ kiếm cớ nói gì mà không ở đây, đang bận việc, rồi để lần sau các thứ." Mẹ Quý mắng Quý Nhiên xối xả: "Bảo con về nhà con cũng không về, con tính xem con đã bao lâu chưa về nhà rồi? Suốt một tháng!"

Quý Nhiên mím môi không nói gì.

Mẹ Quý thở dài, ngữ khí dịu dàng: "Bé ngoan, con nói thật với mẹ đi, có phải trong lòng còn chưa vượt qua được chuyện kia không?"

Quý Nhiên cứng miệng: "...Con không phải."

"Quả nhiên là vậy mà." Mẹ Quý xoa đầu Quý Nhiên: "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Cho dù con và ba mẹ không có quan hệ máu mủ, thì cũng là bé ngoan được ba mẹ nuôi gần hai mươi năm, ba mẹ không thương con thì thương ai?"

Quý Nhiên quay đầu đi, không muốn để mẹ Quý thấy mũi mình ửng đỏ.