Chương 17

Tiếng hét phẫn nộ bất thình lình vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.

Quý Nhiên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa!

Cậu ta từ chỗ tối lao ra, lao thẳng đến chỗ Viên Dục, giơ tay đấm một đòn nặng vào Viên Dục!

“Tên cặn bã chó chết! Ăn một đòn nặng của ông đây đi!”

Viên Dục hoàn toàn không kịp phòng bị, bị Quý Nhiên đánh ngã xuống đất, cậu ta trực tiếp ngơ ngác.

Cậu ta ôm mặt ngã xuống đất không dậy nổi, điện thoại rơi ra khỏi túi, được Quý Nhiên nhặt lên.

Thư Tình ở bên cạnh dường như bị dọa, lùi về sau một bước, một hồi lâu không lên tiếng.

Quý Nhiên thuần thục mở khóa điện thoại của Viên Dục, đăng nhập Weibo của cậu ta, không mất nhiều thời gian đã tìm được lịch sử đăng nhập của một tài khoản khác.

Là "Thế giới dơ bẩn lại hoang đường này 40298."

Trái tim treo lơ lửng của Quý Nhiên cuối cùng cũng chết hẳn.

Viên Dục đứng dậy từ dưới đất: "A Nhiên, em nghe anh giải thích!"

"Anh muốn giải thích cái gì?" Quý Nhiên cười lạnh: "Vì sao rõ ràng anh đã có bạn gái mà lại giấu giếm chuyện này và tỏ tình với tôi sao?"

"Giải thích anh rõ ràng là trai thẳng, còn kỳ thị đồng tính, nhưng vẫn vừa chịu đựng buồn nôn vừa ngọt ngào tình cảm với tôi sao?"

"Giải thích tại sao anh vừa tiếp nhận sự yêu thích của fan CP, vừa mắng sau lưng bọn họ khó nghe đến mức nào sao?!"

"Nực cười là tôi còn tin anh, còn kiếm cớ cho anh nói đỡ cho anh…" Quý Nhiên thở dốc một hơi, giọng nói hơi run rẩy: "Viên Dục, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy!"

Viên Dục sững sờ một lúc: "... Cậu biết hết rồi?"

Quý Nhiên há miệng mắng to: "Thế giới dơ bẩn lại hoang đường cái gì à, ông đây nói cho anh biết! Thế giới này không dơ bẩn, dơ bẩn chính là anh! Là trái tim của anh! Là do anh nhìn thế giới này bằng con mắt dơ bẩn!"

Cuối cùng Viên Dục cũng đứng dậy từ dưới đất: "Cậu trả điện thoại cho tôi."

"Ha ha." Quý Nhiên cười lạnh một tiếng, ngược lại còn đưa điện thoại cho Thư Tình bên cạnh: "Tôi cảm thấy cô cũng có quyền biết, người mà cô đợi lâu như vậy rốt cuộc là loại cặn bã gì!"

Viên Dục sốt ruột, tiến lên muốn cướp điện thoại: "Đưa điện thoại cho tôi!"

Thư Tình cao gầy khẽ động chân, dễ dàng né tránh cú nhào mạnh của Viên Dục, cầm điện thoại trốn sang một bên.

Viên Dục không phanh lại kịp, đầu đập vào thân cây, đau đến mức mắt tối sầm lại.

Lúc này đủ để Thư Tình có thể thấy rõ nội dung trên màn hình điện thoại, phối hợp với lời nói của Quý Nhiên, Thư Tình lập tức hiểu rõ chân tướng của chuyện này.

Viên Dục vừa đứng dậy, lại một đòn tấn công mạnh mẽ nữa đến ngay trước mặt!

"Cặn bã!" Thư Tình gầm lên một tiếng, tát thẳng vào má phải của Viên Dục: “Cách xa bà đây một chút! Nếu không hôm nay bà đây nhất định phải đập chết anh!”

Cô ấy dùng hết sức, quạt một cái làm cho Viên Dục lảo đảo, Quý Nhiên ở bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy mặt hơi đau.

"Tức chết tôi rồi!" Quý Nhiên tức giận đến mức đi tới đi lui: "Sớm biết anh không phải người như vậy thì tôi đã gọi cả cameraman đến đây rồi, để các fan biết được bộ mặt thật của anh!"

Hai bên mặt Viên Dục sưng phồng, nói chuyện hơi cứng lưỡi: "Bây giờ cậu hối hận cũng đã muộn..."

"Không muộn không muộn, không muộn chút nào."

Trong chỗ bóng tối bên cạnh, giọng nói của người thứ tư đột ngột vang lên.

Ba người theo tiếng nhìn lại.

Cameraman bước lên trước hai bước, bước ra từ trong bóng tối, trên vai vác một cái camera lấp lánh trong đêm tối.

Viên Dục: "?"

Thư Tình: "Oa!"

Quý Nhiên khϊếp sợ: "Anh anh anh, sao anh lại đến đây?"

Cameraman mặt không đổi sắc: “Tôi đi theo thầy Lâm tới đây.”

Quý Nhiên: "... Lâm Chi Kiều?"

Cameraman dịch chuyển một bước sang bên cạnh, để lộ ra... Đường Chu, Ôn Lê, Khương Thiên Thiên, Bùi Ninh ở phía sau.

Quý Nhiên: "..."

Đường Chu ho nhẹ một tiếng: "Ừ, chúng tôi cũng đi theo Chi Kiều."

Quý Nhiên trợn mắt cố gắng tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm thấy bóng người cuối cùng dưới bóng tối đen kịt phía sau năm người.

Lâm Chi Kiều: "... Cameraman nói cậu cãi nhau với Viên Dục."

Khương Thiên Thiên gật đầu liên tục: "Không sai, chúng tôi đều rất lo lắng cho cậu."

Quý Nhiên há miệng thở dốc, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo lại, Viên Dục đã lên tiếng trước.

"Xóa video đi ngay, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều trả." Lời này là nói với cameraman.

Cameraman trầm mặc.

Viên Dục: "Năm vạn có đủ không?"

Vẫn trầm mặc.

Viên Dục: "Mười vạn!"

Vẻ mặt của cameraman khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không nói gì.

Viên Dục: “Hai mươi vạn!”

Cameraman: “Cậu cho không ít, nhưng mà…”

Viên Dục nghiến răng nghiến lợi:" Năm mươi vạn! "

Lâm Chi Kiều ở bên cạnh phát ra một tiếng hít thở cực nhỏ.

Rốt cuộc đạo diễn Phương đã cho cameraman bao nhiêu tiền lương thế?

Năm mươi vạn!

Đây là năm mươi vạn đó!

Cameraman lại không động lòng chút nào sao?!

Cameraman thở dài: “Hiện tại cho dù cậu cho tôi một trăm triệu, tôi cũng lực bất tòng tâm."

Viên Dục nhíu mày thật chặt: "Anh có ý gì?"

"Thật không dám giấu giếm, tôi đang đang phát sóng trực tiếp." Cameraman nói: "Phòng phát sóng trực tiếp được đồng bộ phát sóng ở mười nền tảng trực tiếp lớn trên toàn mạng, số người xem online hiện tại..."

Anh ta nhìn thoáng qua số liệu.

Nhưng ánh sáng quá mờ, không thấy rõ.

"Dù sao cũng không ít." Cameraman nói: "Bão bình luận rất náo nhiệt."

Mắt Viên Dục tối sầm lại.

Má trái đau, má phải đau, trán cũng đau, tim càng quặn đau.

Ngực cậu ta nghẹn một cái, hai mắt đảo trời chuyển đất, tương đối dứt khoát hôn mê.

Trong thoáng chốc, Viên Dục nghe thấy tiếng nói chuyện của người bên cạnh.

Ôn Lê: "Ôi chao, cần cấp cứu không?"

Quý Nhiên: "Không cần, không chết được."

Đường Chu: “Vậy xe cứu thương thì sao?”

Cameraman: "Không nên lãng phí tài nguyên cấp cứu công cộng, phải dùng sao cho thỏa đáng."

Khương Thiên Thiên: "Vậy... Bổ thêm dao?"

Thư Tình: "Cái này có thể đó... Thôi quên đi, vẫn nên đừng làm vậy, bẩn tay."

Bùi Ninh tổng kết: "Vậy trực tiếp nhặt xác đi."

Lâm Chi Kiều yên lặng gật đầu.

Đối với Viên Dục hiện tại, có lẽ chôn dưới đất mới là kết cục thích hợp nhất.