Lâm Chi Kiều: [Ồ wow!]
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: Ồ ồ wow !
Quý Nhiên: "..."
Quý Nhiên: "..."
Dường như chú ý tới ánh mắt của mọi người, tất cả đều tập trung vào con thú nhồi bông trong tay mình, Viên Dục đưa tay lắc lư dưới giá áo, con thú bông cũng lắc lư theo: “Anh thấy nó đang ở trong máy giặt, đã giặt xong rồi, nên anh mới giúp em…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, sắc mặt Quý Nhiên đã đỏ bừng, gần như nhảy dựng lên lao về phía Viên Dục: "Anh Dục! Mau thu lại! Nhanh thu lại đi a a a a!"
Viên Dục: “……?”
Cậu ta liếc nhìn camera trong tay cameraman, sau đó nhận ra điều gì đó, cuống quít giải thích: "Đây là thú nhồi bông của tôi, không phải của A Nhiên, mọi người tuyệt đối không nên hiểu lầm!"
‘Cười chết mất, anh Dục là thẳng nam sắt thép gì thế ha ha ha.’
‘Thẳng nam một cây gân luôn, cố gắng giấu giếm giúp vợ, nhưng thất bại [đầu chó.jpg]’
Quý Nhiên: “…”
Như này còn đáng sợ hơn so với không giải thích đó trời!
Cậu ta dùng sức che mặt, da trần lộ ra ngoài đỏ hồng hoàn toàn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Xong rồi xong rồi, hoàn toàn xong rồi…
Một đời lừng lẫy của cậu ta! Toàn bộ bị hủy hoại trong chốc lát!!!
Trong lòng Lâm Chi Kiều kêu loạn: [Oa a a! Ship được rồi ship được rồi! CP mà tôi ship là thật kìa a a a!]
‘Song hỏa quá ngọt, ha ha [Che mặt cười mê muội.jpg]’
‘Tiểu Kiều: Tôi ship được rồi, nhưng biểu cảm của tôi không thể sụp đổ, hình tượng phải ổn định [Cố gắng trấn định nhưng lỗ tai đỏ bừng.jpg]’
Quý Nhiên trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Chi Kiều.
Tuy biết chuyện này không phải Lâm Chi Kiều sai, nhưng hiện tại cậu ta nhìn ai cũng khó chịu, âm thanh của Lâm Chi Kiều ồn ào lớn nhất khiến đầu óc cậu ta ong ong nên càng không vừa mắt.
Lâm Chi Kiều yên lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
[Thì ra lúc thẹn thùng thì hai mắt cũng sẽ lấp lánh nước mắt sao! Cục cưng Nhiên Nhiên không khỏi cũng quá đáng yêu đi!]
Vẻ mặt Quý Nhiên cứng đờ, hung hăng quay đầu đi không nhìn Lâm Chi Kiều nữa.
Cameraman ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút thay đổi.
Quý Nhiên liếc nhìn Viên Dục, đối phương không có bất kỳ phản ứng dị thường nào, dường như không nghe thấy tiếng lòng của Lâm Chi Kiều, vì vậy nhẹ nhàng thở phào.
Đúng lúc này, 888 thông báo: [Đánh giá dưa cấp "F", tiền thưởng 2888 tệ. Chúc mừng ký chủ kích hoạt phần thưởng ẩn: Tiền thưởng ăn dưa tại chỗ tăng gấp đôi! Số tiền 5776 tệ vào túi tiền, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận!]
Lâm Chi Kiều:!!!
[Tiền thưởng vây xem tại hiện trường còn tăng gấp đôi?]
Giọng nói điện tử của 888 kích động đến run rẩy: [Đúng vậy! Kính xin ký chủ cố gắng không ngừng! Không nên bỏ lỡ bất kỳ quả dưa nào ở hiện trường!]
Quý Nhiên miễn cưỡng điều chỉnh cảm xúc, xách hành lý đã thu dọn xong bên giường: "Đi thôi."
Viên Dục tiến lên trước hai bước: "Anh giúp em xách qua cho."
Quý Nhiên nghiêng đầu giận dỗi: "Không cần, em tự xách."
"Được được được, em tự xách." Viên Dục hơi khom người, thân hình cao hơn Quý Nhiên nửa cái đầu hơi hơi cúi xuống, tư thế cực kỳ thân mật.
Quý Nhiên hừ nhẹ, kéo hành lý ra khỏi phòng.
Viên Dục đột nhiên a một tiếng: "Tiểu Hoàng của em... Không không, Tiểu Hoàng của anh, em muốn mang theo không?"
Quý Nhiên: "..."
Cậu ta gần như cam chịu nhận lấy Tiểu Hoàng, nhét vào trong túi áo hoodie, ác giọng hung dữ nói: "Có!"
Trong lòng Lâm Chi Kiều ôm mặt: [Quả nhiên cơm chó vẫn phải ăn từ chính chủ, thơm ngon ngọt ăn thật ngon!]
*
Ngoài cửa tiếng bước chân xa dần.
Nụ cười trên mặt Viên Dục nhanh chóng biến mất, bị bao phủ bởi sự chán ghét.
Cậu ta kéo một tấm khăn cồn ướt, tỉ mỉ lau khắp hai tay, ngay cả kẽ móng tay cũng không bỏ qua.
Tên gay chết tiệt.
Thật làm người khác ghê tởm.
Mặt mũi Viên Dục tràn đầy vẻ chán ghét, phải dùng hết ba tấm khăn ướt mới miễn cưỡng từ bỏ.
Cậu ta cầm lấy di động, thuần thục đăng nhập tài khoản phụ, phát bài đăng ——
‘Móa mẹ nó! Thật buồn nôn quá mức! Quả thực buồn nôn đến chết đi được! Tôi ghê tởm đến mức cơm tối hôm qua cũng muốn nôn ra! Thằng gay chết tiệt đời này không được chết tử tế! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp một người đánh một người gặp một đôi đánh một đôi! Nguyện cho thiên hạ không còn mấy tên đồng tính ngu xuẩn nữa!!!’
Sau khi đăng xong, Viên Dục đạp mạnh vài cái vào cửa phòng Quý Nhiên, cuối cùng mới hả giận.
*
Lâm Chi Kiều theo Quý Nhiên đến ký túc xá.
Quý Nhiên hỏi: "Chọn phòng thoải mái sao?"
Cameraman gật đầu.
Lâm Chi Kiều chọn gian phòng tận cùng bên trong, ẩn nấp, không khiến người ta chú ý, là vị trí ăn dưa cực tốt.
Lâm Chi Kiều rất hài lòng.
Trong phòng và phòng khách đều có vị trí cố định, Lâm Chi Kiều thu dọn hành lý, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của những người khác.
Có giọng nói của Quý Nhiên, còn có giọng nói của một nam ba nữ xa lạ.
Lâm Chi Kiều đẩy cửa bước ra, ánh mắt đυ.ng vào Quý Nhiên.
Quý Nhiên hừ lạnh không tiếng động, nghiêng đầu không nhìn cậu.
Lâm Chi Kiều chớp mắt.
[A, có chút đáng yêu!]
Quý Nhiên: "..."
Không nghe không nghe, nam mô a di đà phật!
888 hỏi: [Rõ ràng giá trị hảo cảm đối với ký chủ đều là số âm, sao thái độ của ký chủ với Quý Nhiên và Lâm Mộ Bạch lại khác nhau như vậy?]
[Đương nhiên không giống nhau!] Lâm Chi Kiều nói năng hùng hồn: [Mi không cảm thấy Quý Nhiên rất giống một con mèo hoang sao? Nhất là lúc tức giận, tóc đỏ đã sắp nổ tung rồi!]
[Hơn nữa, Quý Nhiên không thích ta, có liên quan gì đến việc ta có thích ăn dưa của cậu ta hay không?] Lâm Chi Kiều nói tiếp: [Dưa là vô tội, tiền càng là như thế!]
Đương nhiên quan trọng nhất là Lâm Chi Kiều có thể nhìn ra, thật ra bản tính của Quý Nhiên không xấu.
Về phần Lâm Mộ Bạch... A.
Nhà họ Lâm không có thứ gì tốt.
888 bị logic của cậu thuyết phục: [Được, rất có đạo lý!]