Lục Trạch Tây khó hiểu hỏi: "Sao không đi tiếp? Đang nhìn cái gì vậy?"
Ánh mắt Bạc Lâm bị người đàn ông tỏa sáng kia thu hút, cậu quay mặt đi, cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Không saoo, nhìn một thằng nhóc bị hụt chân trong quán bar của cậu thôi.”
Trong giọng điệu của cậu có gì đó kỳ lạ không dễ phát hiện, người khác có thể không nhận ra, nhưng Lục Trạch Tây là mặc cùng một cái quần với cậu lớn lên, có thể nhận ra ngay có gì đó bất thường.
"Thằng nhóc hụt chân nào? Này, tôi nói chứ có phải cậu để mắt đến người nào trong quán của tôi rồi không? Keller? Giai Lâm? Hay là ai?"
Bạc Lâm chỉ lúng túng trong giây lát, không để ý đến mấy lời lải nhải của Lục Trạch Tây.
Hai người đang ngồi trong phòng riêng, sau khi giám đốc Lưu bảo nhân viên phục vụ mang rượu lên, Lục Trạch Tây vẫn còn đang nói chuyện.
Bạc Lâm ngước mắt nhìn về phía anh ấy, Lục Trạch Tây lập tức trầm mặc.
Được rồi, anh bạn tốt này của anh ấy lại mất kiên nhẫn rồi.
Lục Trạch Tây lười biếng lấy ra một điếu thuốc trong bao, châm lửa, lẩm bẩm trong miệng: "Cậu nói xem cả ngày cậu có cái gì vui? Không hút thuốc là, không uống rượu cũng không chơi đùa với trai, chậc chậc, đúng là sư khổ hạnh."
Ánh mắt Bạc Lâm hơi lóe lên, cứ như thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay quán của cậu ồn ào thế?”
Giám đốc Lưu còn chưa rời đi, vừa cười vừa đáp lời: “Hôm nay làm phiền đến tổng giám đốc Bạc rồi sao? Dưới lầu có một nhân viên pha chế rượu mới. À không, mấy vị khách đều thích anh ấy. Trước khi đi lên đây tôi vừa nghe nói anh Bành của Khải Tuệ vừa khui một chai rượu cho anh ấy.
Mở rượu được xem như một hạng mục của quán bọn họ, tương tự như tặng quà các ngôi sao được yêu thích trong phòng phát trực tiếp.
Chỉ là thường đều là những nhân viên phục vụ và người bán rượu trong quán khui. Tiểu Giản vừa đến, mấy cậu ấm đó đều tự động mở rượu cho anh.
Lục Trạch Tây híp mắt nói: “Cái người tên Tiểu Giản giỏi đấy. Bình thường nhân viên phục vụ trong quán đều yếu đuối gọi anh trai, mấy cậu ấm đó khá là thiếu kiên nhẫn, hoá ra bọn họ thích vẻ nam tính đủ vị của Tiểu Giản. ”
Trong giới đàn ông thích đàn ông thật sự quá nhiều, đặc biệt là khi dự luật kết hôn đồng giới được thông qua cách đây vài năm, một số cậu ấm thuộc giới quý tộc giàu có cũng bí mật công khai mình là người đồng tính.
Loại hình kinh doanh tương tự cũng ngày càng nhiều lên.
Quán bar UP nam giới có chuyện này cũng không có gì lạ. Nhưng bởi gì Lục Trạch Tây có đặt ra giới hạn nhất định nên trong quán bar không có bầu không khí mù mịt chướng khí như những quán bar và hộp đêm khác.
Giám đốc Lưu khui bình rượu ngọn cho bọn họ, cười nói: “Hai cậu uống trước đi, tôi xuống lầu xem xét, có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Đi thôi, bảo người phía dưới cảnh giác chút. Mấy kẻ gây rắc rối như ngày hôm qua cứ trực tiếp tống ra khỏi quán, niêm phong thẻ của bọn họ lại. Mẹ kiếp, ngày hôm qua lũ khốn đó đã đập hỏng hai món đồ trang trí của tôi. Đúng rồi, đã gửi hóa đơn đến nhà họ chưa? Bắt bọn họ bồi thường cao hơn giá thị trường 30% cho tôi!
"Vâng, anh yên tâm, đều đã làm theo thời anh dặn rồi."
Bạc Lâm nhấp một ngụm rượu, vị đắng và chua cay vọt vào cổ họng.
Lục Trạch Tây biết cậu không có hứng thú với những thứ như quán bar nên lập tức nói chuyện công việc với cậu.
"Hôm nay Tạ Tri Vi lại gọi điện thoại cho tôi. Cái dự án kia cậu nghĩ thế nào? Nếu thật sự không được thì đẩy cho tôi."
“Đầu tư lớn như thế mà lợi nhuận nhỏ như vậy, bây giờ cậu thích làm anh trai vung tiền à?”
Lục Trạch Tây tức giận cười nói: "Tôi mẹ nó trở thành anh trai vung tiền từ khi nào? Hơn nữa, tôi chỉ lo giật dây thôi, cậu mới là người quyết định."
Tất cả cổ tức mà anh ấy được chia từ công ty của nhà họ Lục trong những năm qua đều đưa cho Bạc Lâm hết.