Lúc Hoa Giản tỉnh lại thì cả người cảm thấy khô nóng, trước ngực giống như có tảng đá đang đè nặng, ngộp thở đến mức anh chỉ có thể thở dốc một cách khó khăn.
Anh không kiên nhẫn giơ tay xé rách cổ áo sơ mi thêm lần nữa.
Có gì đó sai sai á?
Anh đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi màu đen đầy sự tàn nhẫn, nhưng rất nhanh sự tàn nhẫn lại bị du͙© vọиɠ ăn mòn thay thế.
Chết tiệt, anh quên mất, anh đang ở trong sách.
“Hoa Giản? Rốt cuộc cậu có ổn không? Nếu cậu còn không đi tặng quà thì buổi tiệc sinh nhật sẽ kết thúc mất!”
Giọng nói của người đàn ông bên ngoài phòng vệ sinh có chút không kiên nhẫn.
“Tôi ra ngay đây.”
Giọng nói khàn khàn và khác thường khiến cho Hoa Giản biết ngay mình đã trúng kế rồi.
Chết tiệt.
Anh xuyên vào một quyển tiểu thuyết tên là “Tình yêu hoàn mỹ của cậu chủ thật”.
May mắn hơn chính là anh trở thành tên cậu chủ giả không được người khác coi trọng kia.
Một người thích nịnh nọt lấy lòng.
Người đàn ông bị giọng nói của Hoa Giản làm cho hoảng sợ.
Hoa Giản luôn là một con mọt sách, đeo kính gọng đen, tóc che mắt, từ trước tới giờ đều cúi đầu khom lưng, nói chuyện sỗ sàng.
Giọng nói lúc nãy không giống anh chút nào.
Người đàn ông không khỏi xoa lỗ tai, giọng điệu không biết vì sao lại trở nên tốt hơn một chút: "Được rồi, cậu nhanh lên, nếu không lát nữa cậu Phùng lại khó chịu.”
Tiếng bước chân xa dần, Hoa Giản cắn vào miệng thật mạnh.
Đau đớn làm cho anh giữ lại một chút tỉnh táo.
Khách sạn Hải Bình của thủ đô nằm ở bên bờ sông, cũng là kiến trúc tiêu biểu của thủ đô.
Hoa Giản chịu đựng cảm giác khác lạ trong người, đi về phía phòng 1101.
Hôm nay Phùng Can mà nguyên thân theo đuổi sẽ mở party ở phòng 1101.
Vì để dỗ dành cậu chủ giả, hôm nay con chó B sẽ vu khống cậu chủ thật có cuộc sống riêng tư lộn xộn, hơn nữa đối tượng lộn xộn đó lại chính là “Hoa Giản”.
Sau khi "Hoa Giản" bị trúng thuốc thì bị người khác đẩy vào người cậu chủ thật ở buồng rửa tay trong nhà vệ sinh, sau đó thì bị đám người của cậu chủ giả đến bắt ngay tại trận...
Con mẹ nó, đám gay chết tiệt này không đi quay phim cung đấu thật sự là lỗ vốn.
Từ đó về sau “Hoa Giản” đắc tội cậu chủ thật, lại rước lấy sự bất mãn của mấy người cũng theo đuổi cậu chủ thật.
Có các lam nhan yêu thương ở bên cạnh khuyên bảo, Phùng Can sợ bọn họ sẽ điều tra ra tới mình nên đẩy tất cả mọi chuyện lên trên người “Hoa Giản” chất phác.
Cuối cùng anh bị bắt vì vi phạm pháp luật.
Nhưng Hoa Giản anh là trai thẳng cơ mà!
Chết tiệt!
Còn đang nghĩ thì đã đến 1101 rồi!
Thân thể này vốn là một người cận hơn ba trăm độ, lúc Hoa Giản thay đồ xong thì không tìm được kính mắt, ánh mắt anh trở nên không có tiêu cự, không chú ý tới sự khác thường trong phòng nên cứ như vậy mà đi thẳng vào.
Cửa đóng “Sầm” một tiếng.
Căn phòng rất yên tĩnh, còn rất tối, chỉ có ánh đèn của tòa nhà đối diện chiếu qua cửa sổ thủy tinh cực lớn là nguồn sáng duy nhất.
Hoa Giản mơ màng trừng mắt đi về phía trước, không biết tại sao lại vấp ngã trên giường.
Tiếng rêи ɾỉ vang lên dưới người anh, anh nói: "Tiệc sinh nhật sao rồi? Kết thúc rồi à?”
Đầu của Bạc Lâm đau đến mức vang lên ong ong, cậu đi công tác ở nửa bên kia của quả địa cầu, chỗ đó cực kỳ lạnh nên không có gì bất ngờ mà bị cảm lạnh.
Còn chưa kịp uống thuốc, vừa xuống máy bay lại bị người bạn nối khố lôi đến chuốc rượu điên cuồng, lúc này đầu óc của cậu đã trở nên không khác gì hồ dán cả.
Người đàn ông trên người đè cậu lại thật chặt, Bạc Lâm giận dữ nói: "Ai đấy? Cút!”
Đáng tiếc bởi vì đang bệnh nên giọng nói lúc này của cậu không giống như đang mắng chửi mà ngược lại lại giống như đang làm nũng.
Thân thể của người đàn ông cũng không mềm mại nhưng lại thoải mái đến bất ngờ, Hoa Giản hoảng sợ khom lưng.
Chỗ bị tác dụng của thuốc tra tấn đã sắp phát điên rồi, lập tức muốn uống rượu độc để giải khát.
“Ưm a…”