Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời

Chương 48: Thuê

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Chắc là thuê thôi! Tôi không tin đây là nhà của nhà họ Tần đâu! Chẳng qua là cố ra vẻ để che giấu sự nghèo khó thôi!]

[Đúng vậy, nếu nhà họ Tần giàu có đến thế thì đã sớm thay thế nhà họ Thẩm trở thành nhà giàu nhất Hải Thành rồi!]

Trong lúc nhất thời, trên mạng xuất hiện đủ loại ý kiến.

Đầy rẫy những nghi ngờ về nhà họ Tần.

Thẩm Nhan lấy điện thoại ra, muốn xem thử những lời khen ngợi của cư dân mạng dành cho mình.

Nhưng không ngờ, các cuộc thảo luận liên quan đều bị nhà họ Tần chiếm lĩnh.

Sau khi xem cảnh quay về nhà họ Tần, bên môi Thẩm Nhan nở một nụ cười lạnh.

Cô ta sống ở nhà họ Tần mười hai năm, đương nhiên biết rõ đây không phải nhà họ Tần.

Ngay lập tức, cô ta liên hệ với quản lý, mua một chủ đề #Nhà họ Tần giả vờ giàu có#, đẩy lên top 3 hot search...

Chuyện này thực sự khiến không ít cư dân mạng bất mãn.

Có người còn nâng lên tới giá trị của chương trình, nói rằng những chương trình thực tế lấy chủ đề về lối sống xa hoa như thế này nên bị cấm.

Thậm chí có người còn yêu cầu nhà họ Tần đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ra để chứng minh đây là nhà của bọn họ.

Nếu không thì chính là lừa gạt, nên bị loại khỏi chương trình.

Tuy nhiên, nhà họ Tần hoàn toàn không biết trên mạng đang náo loạn, vì vậy bọn họ không có phản hồi gì.

Cư dân mạng càng tin chắc rằng bọn họ đang chột dạ!

Nhân viên quay Tần Dĩ Dạng đi được gần hai mươi phút mà vẫn chưa thấy ai trong nhà họ Tần.

Không biết là bụng ai đó đã kêu lên, âm thanh không nhỏ.

Quản gia ngạc nhiên hỏi: "Các vị chưa dùng bữa sáng sao?"

Mọi người lắc đầu, người đi làm thuê đâu có thời gian ăn sáng!

"Vậy sao được chứ." Ông quản gia nói với giọng ân cần: “Tôi đã thông báo cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, mời các vị theo tôi đến phòng ăn dùng bữa."

Đạo diễn quay chụp: "Làm phiền mọi người quá."

"Không sao đâu, chỉ là cháo loãng và vài món đồ ăn kèm mà thôi, mong các vị không chê là tốt rồi.”

Lời nói của quản gia đã xóa tan lo lắng của họ. Nói thật, đúng là bọn họ đang đói bụng, vì vậy bọn họ đã đi theo đến phòng ăn.

Vừa bước vào cửa phòng ăn, mọi người đều đứng ngây người tại chỗ.

Chỉ thấy trên chiếc bàn dài ba mét, các món ăn bày biện muôn màu muôn vẻ.

Sủi cảo tôm kiểu Quảng Đông, bánh bao nhân trứng chảy, trứng ốp thịt xông khói, bánh sừng bò bơ, rau củ nướng, cà phê xay tay...

Kết hợp cả món Hoa và món Tây, đa dạng các loại.

Như thể đang ở trong buffet bữa sáng của một khách sạn năm sao vậy.

Ông gọi đây là cháo loãng và vài món ăn kèm à?

Nhưng đây vẫn chưa phải là điều gây sốc nhất.

Tường bên trong phòng ăn là một tủ rượu kiểu mở, cả một bức tường đựng đầy rượu, dưới ánh đèn màu ấm trông càng long lanh trong suốt.

Nhân viên: "!"

Mà bình luận trên màn hình đầy vẻ mỉa mai.

[Chắc toàn đồ giả thôi, có khi là mấy cái chai rỗng nhà họ Tần mua về ấy!]

[Cái này cũng quá phô trương rồi, tôi thấy phòng ăn nhà họ Thẩm bình thường lắm, rất ấm cúng.]

[Nếu trong tủ rượu không phải là chai rỗng, tôi sẽ lộn ngược đầu xuống đất để gội đầu!]

PD quay chụp (đạo diễn quay chụp) có thể nhìn thấy bình luận.

Cô ấy không khỏi nhìn chằm chằm vào tủ rượu.

Nghĩ bụng: Nhìn cũng không giống là rỗng.

"Buổi sáng thích hợp để nhâm nhi chút rượu." Quản gia tinh ý nhận ra: “Không biết quý cô này thích loại rượu nào, tôi sẽ bảo người lấy xuống."

"Không, không cần đâu!" PD quay chụp vội vàng từ chối: “Như vậy quá quý giá rồi."

Bữa sáng phong phú như thế này đã khiến họ lo sợ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »