Chương 41: Đây chính là đạo nghĩa giang hồ

"Dì à, dì hiểu lầm rồi, cháu không phải bạn gái của Lục Yến Chi."

Khương Ngọc Lan mỉm cười, dường như đã đoán trước cô sẽ trả lời như vậy, vì vậy bà ấy chỉ vào quán cà phê đối diện: "Vào đó nói chuyện nhé."

"... Được ạ. Nhưng dì đợi cháu một chút."

Tần Dĩ Dạng đi đến quầy, cúi đầu lấy ví tiền, định mời bàn trẻ con kia uống trà sữa.

[Tuy rằng mạng mình sắp không còn, nhưng dù sao cũng phải đáp lễ, đây chính là đạo nghĩa giang hồ!]

Nhưng Khương Ngọc Lan mỉm cười, nhanh tay đặt một tờ một trăm tệ lên quầy trước.

"Tôi mời."

Tần Dĩ Dạng kinh ngạc!

Sao bà ấy biết mình định làm gì?

Hu hu, không hổ danh là mẹ của nhân vật phản diện, giống như có khả năng đọc tâm vậy!

Sau khi ngồi xuống, Khương Ngọc Lan gọi hai cốc latte.

Bà ấy đưa một cốc trong đó cho Tần Dĩ Dạng.

Nhưng trong mắt Tần Dĩ Dạng, đây không phải cà phê, mà là thuốc độc gϊếŧ người.

[Mẹ nhân vật phản diện định gϊếŧ người diệt khẩu sao?]

Khương Ngọc Lan cười: "Cháu không cần căng thẳng, dì không phải loại gia trưởng phong kiến đâu, Yến Chi thích cháu, dì cũng rất vui."

"Ơ không phải..." Tần Dĩ Dạng vội vàng giải thích.

Nhưng Khương Ngọc Lan không cho cô cơ hội giải thích.

"Dạng Dạng à, dì cũng là phụ nữ, dì hiểu cháu rất ấm ức khi không thể công khai mối tình này, nhưng cháu đừng trách nó. Hồi nhỏ Yến Chi rất thích một con mèo, nhưng bị người ta đầu độc chết, từ đó về sau nó không dễ dàng bộc lộ sở thích của mình nữa."

Tần Dĩ Dạng run rẩy.

[Con mèo đó không phải do nhân vật phản diện gϊếŧ chứ?]

[Trong tiểu thuyết thường viết như vậy, để thể hiện sự âm u điên loạn của nhân vật phản diện, mèo mèo chó chó thường khó tránh khỏi cái kết thảm thương!]

[Cứu mạng! Chờ nhân vật phản diện quay lại, liệu mình có cùng kết cục với con mèo đó không?]

Tần Dĩ Dạng gần như muốn khóc: "Cháu thật sự không quen con trai dì."

"Cháu cũng không cần phủ nhận." Khương Ngọc Lan cười nhẹ: "Tuy đôi tình nhân nhỏ bọn cháu giấu rất kỹ, nhưng dì vẫn nhìn ra được manh mối."

Nói rồi, bà ấy lấy ra hai chiếc điện thoại: "Bên trái là vòng bạn bè của Yến Chi, bên phải là trang chủ Weibo của cháu. Cháu tự xem đi…"

Tần Dĩ Dạng mờ mịt, nhìn về phía điện thoại.

Chỉ thấy ngày Lễ tình nhân 14 tháng 2, cô đăng một dòng "Đàn ông đích thực mới mặc màu hồng".

Cùng ngày, Lục Yến Chi đăng một bức ảnh, trong kính phản chiếu có thể thấy anh mặc một chiếc áo hoodie màu hồng xám.

Tần Dĩ Dạng: Trùng hợp thật...

Đêm Thất tịch, cô đăng một dòng "Game of Thrones vậy mà đầu voi đuôi chuột, đáng ghét!"

Cùng ngày, Lục Yến Chi chia sẻ bản gốc tiếng Anh của bộ phim truyền hình này.

Tần Dĩ Dạng: Có lẽ vẫn là trùng hợp...

Ngày 1 tháng 1 năm mới, cô khoe một mô hình Lego Harry Potter.

Mà vài ngày trước Tết, trong lịch sử mua sắm qua mạng của Lục Yến Chi có lịch sử mua sắm một cái giống vậy.

Tần Dĩ Dạng: "!"

Còn rất nhiều trùng hợp như vậy.

Nhìn thấy những bằng chứng này, Tần Dĩ Dạng cũng hoang mang.

Nếu xem tiếp, cô sẽ tự ship CP giữa mình và nhân vật phản diện mất!

Chẳng lẽ cô mất trí nhớ, quên đi một đoạn tình yêu tuyệt mỹ buồn triền miên, đau đớn tột cùng?

"Dì ơi, dì có ảnh của Lục Yến Chi không ạ?"

"Có chứ." Khương Ngọc Lan lấy ra một tấm ảnh, cười nói: "Con trai dì đẹp trai lắm phải không?"

Tần Dĩ Dạng nhận lấy tấm ảnh, ánh mắt khẽ động.

"Ơ cái này..."

Cầm tấm ảnh, trong lúc nhất thời Tần Dĩ Dạng không biết nên sắp xếp từ ngữ thế nào.

Cô từng xem một bộ phim tình cảm thời dân quốc, nữ chính là vợ của cậu chủ nhỏ, chỉ hơn kém nhau chín tuổi.