Chương 36: Ếch ba chân

Người nhà họ Tần: ... Quá bùng nổ rồi!

Tuy nhiên, ếch ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì có khó tìm không?

Ba người tràn đầy tự tin mở WeChat, tìm kiếm người đàn ông đáp ứng các điều kiện trong vòng xã giao của mình.

Chẳng mấy chốc, họ đã đặt điện thoại xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hay là giúp Dạng Dạng tìm một con cóc ba chân thì hơn...



Hệ thống cũng chẳng giúp được gì cho Tần Dĩ Dạng.

Nó chỉ có thể sửa đổi tương lai, không thể thay đổi quá khứ.

Điều duy nhất nó có thể làm là đưa ra vài quả “dưa” để Tần Dĩ Dạng giải buồn.

[Trương Tam qua đời đã ba năm, vợ anh vừa sinh được quý tử, cả nhà vui mừng vì nhà họ Trương đã có người nối dõi!]

[Gần đây Lý Tứ phát hiện có tiếng kêu cứu của phụ nữ trong tường, khiến anh ta mất ngủ nhiều đêm! Sau khi mời tổ chương trình "Khám phá khoa học" đến, mọi người đυ.c tường ra xem, phát hiện đó là chiếc tai nghe Bluetooth mà công nhân xây dựng để quên.]

Ha ha ha!

Các chuỗi dữ liệu của hệ thống cười không ngừng, nhưng Tần Dĩ Dạng vốn dĩ không có phản ứng gì.

Đúng rồi! Còn một tin nữa!

Hệ thống bà tám: [Đại lão Lục Ngũ trong giới thượng lưu Bắc Kinh đột nhiên mất tích một cách bí ẩn, sinh tử không rõ. Mẹ anh ta muốn tìm một cô gái giả làm con dâu để ổn định tập đoàn Lục thị, nói dối rằng con trai đã "cây vạn tuế ra hoa”, biết yêu, thời gian qua không lộ diện chỉ vì đang hẹn hò với bạn gái.]

...

Tần Dĩ Dạng gần như muốn khóc.

Bây giờ cô có lòng dạ đâu mà hóng hớt chứ?

Ngón tay vô thức lướt trên màn hình điện thoại, đây là thói quen của cô, mỗi khi gặp chuyện gì khiến cô lo lắng, cô sẽ "giả vờ xem điện thoại".

Hiệu quả cũng giống như lúc đà điểu gặp nguy hiểm thì chúi đầu vào cát, để lộ mông ra ngoài vậy.

Chủ yếu là tự lừa dối bản thân.

"Ù."

Không biết cô chạm vào đâu, điện thoại rung lên một cái.

Trên màn hình hiển thị một thanh tiến độ:

[Đang tả “Cứu vớt nhóc đáng thương lưu lạc trên hoang đảo”]

Tần Dĩ Dạng: "?"

Cùng với dòng chữ "Tải xuống hoàn tất" hiện lên, một trò chơi có đồ họa đơn giản xuất hiện trên màn hình của cô.

Chỉ thấy một nhân vật pixel nhỏ nằm trên một hòn đảo màu xanh biếc, trông rất yếu ớt.

Góc trên bên trái là giới thiệu về nhân vật chính.

[Tên: Tiểu Ngũ]

[Giới tính: Nam]

[Tuổi: 24]

[Chiều cao: 188cm]

[Giá trị tài sản: Năm sao]

[Chỉ số sinh mệnh: 2/100]

[Nhu cầu hiện tại: Uống nước]

Tần Dĩ Dạng: ...

Có lẽ vì quá đau khổ, phản ứng đầu tiên trong đầu cô không phải xóa trò chơi virus này, mà là nghĩ:

Đây không phải là vị hôn phu được chọn "xuất thân từ gia đình giàu có, đẹp trai, cao 1m88" sao?

Cô lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu.

Chỉ số sinh mệnh trên màn hình giảm xuống còn 1/100, sắp chết đến nơi, Tần Dĩ Dạng mỗi ngày làm một việc thiện, mua cho nhân vật chính một chai coca.

Sau khi chai coca xuất hiện trên bãi biển, nhân vật chính sững sờ, có vẻ đề phòng.

Cho đến khi xác định chai nước này có thể uống được, anh mới uống ừng ực.

Nhóc con này, cũng rất cẩn thận!

Màn hình hiện lên một dòng chữ:

[Chỉ số sinh mệnh: 5/100]

Đồng thời, đồ họa của trò chơi cũng trở nên tinh xảo hơn một chút.

Các trò chơi khác là nhân vật chính lên cấp, trò chơi này là đồ họa lên cấp, thật sự nắm bắt được tâm lý người chơi.

Nhu cầu của nhân vật chính cũng từ "uống nước" chuyển thành "ăn cơm".

Tần Dĩ Dạng lại nhấp vào cửa hàng.