Chương 32: Trọng tâm là chuyện đó sao?

Bà không khỏi nhìn về phía con gái.

Chỉ thấy Tần Dĩ Dạng cũng đang ngơ ngác.

[Chấn động! Cả thế giới đều nói tiếng phổ thông hả?]

Mẹ Tần: ?

Trọng tâm là chuyện đó sao?

Bên kia, khi nghe nữ vương nói muốn đưa Tần Mộc đi, hoàng tử nước S không đồng ý.

"Mộc Mộc, về với cha đi! Cha sẽ tặng con một mỏ dầu làm quà được không?"

Quần chúng vây xem: Mẹ nó, mỏ dầu!

"Chỉ là mỏ dầu thôi! Mộc Mộc, về nhà với mẹ đi, mẹ sẽ cho con một ngọn núi vàng."

Quần chúng vây xem: Mẹ kiếp, núi vàng!

"Cha cho con kim cương!"

"Kim cương chẳng qua chỉ là kế hoạch tiếp thị, chẳng có giá trị gì cả." Nữ vương mỉm cười: “Mẹ có thể lập con làm thái tử, khi con lên ngôi, tất cả mọi thứ đều là của con!"

Người nhà họ Tần nhìn đến choáng váng, sao lại còn cãi nhau thế này?

Quần chúng vây xem bàn tán xôn xao.

"Đừng cãi nữa, các người đừng cãi! Các người đều là cha mẹ ruột của con!"

"Chỉ cần các người muốn, con cũng có thể là đứa con thất lạc nhiều năm của các người mà!"

"Có nằm mơ con cũng không dám nghĩ ra tình tiết thế này!"

Lúc này, những người đang quay chương trình cũng nghe tiếng ồn ào chạy tới.

Khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ ảo trước mắt, hai mắt Thẩm Chiếu Nam hoàn toàn mờ mịt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không phải Thẩm Nhan nói mẹ đẻ của Tần Mộc là một người phụ nữ nghèo sao, vậy người trước mặt với xe sang lại trực thăng kia là sao?

Giờ ồn ào thế này, muốn ông nội không biết cũng khó.

Mặt mày Thẩm Chiếu Nam khó coi vô cùng, anh ta không khỏi nhìn về phía Hàn Soái.

Mà Hàn Soái đã tái mét mặt mày từ lâu, sợ đến gần ngất xỉu.

Chỉ mong tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm.

Nếu cha mẹ ruột của Tần Mộc thật sự là hoàng tử và nữ vương, vậy nếu bọn họ biết được những gì gã ta đã làm, chẳng phải gã sẽ tiêu đời sao?!

Gió đêm thổi nhẹ, trăng sáng vằng vặc.

Nữ vương và hoàng tử vẫn đang tranh giành quyền nuôi dưỡng Tần Mộc, quần chúng vây xem ngày càng đông, còn có người bật phát sóng trực tiếp, đánh cược xem Tần Mộc sẽ đi theo ai.

Nhưng đối với vở kịch ồn ào này, bản thân Tần Mộc lại vô cùng bình tĩnh.

Anh ấy được nhận nuôi từ khi còn rất nhỏ, chỉ có một vài ký ức về thời gian ở trại trẻ mồ côi, hoàn toàn không nhớ gì về dáng vẻ cha mẹ.

Đối diện với hai người cha mẹ này, anh ấy không có nhiều cảm xúc kích động.

Khi hoàng tử và nữ vương cãi nhau cực hăng, kêu người ở hai bên ra tay, giọng lạnh lùng của Tần Mộc vang lên: “Con sẽ không đi với hai người đâu."

Hoàng tử và nữ vương sững lại, không ngờ Tần Mộc lại chọn ở lại.

"Mộc Mộc, con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?" Nữ vương phân tích lợi và hại: “Theo mẹ biết, chẳng mấy chốc nhà họ Tần sẽ phá sản rồi, con ở lại bây giờ không phải là lựa chọn tốt nhất."

"Đúng vậy." Hoàng tử cũng hiếm khi đồng quan điểm với nữ vương.

Tần Mộc đã quyết tâm: “Con muốn ở lại đây."

Nữ vương và hoàng tử thở dài: “Bọn mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con, chỉ cần con thay đổi ý định, con có thể nói với bọn mẹ bất cứ lúc nào."

Ngay lúc này, đại thần thân cận của nữ vương bước lên, nói nhỏ điều gì đó.

Nữ vương biến sắc, nhìn về phía Thẩm Chiếu Nam theo hướng ngón tay của đại thần chỉ.

Chỉ một cái nhìn, Thẩm Chiếu Nam đã cảm nhận được sự giận dữ của nữ vương.

Cổ họng anh ta thắt lại, không khỏi lùi lại nửa bước...