Chương 27: Ai không phải công tử nhà giàu?

[Không phải chứ, tôi vừa mới trở thành fan của thần tượng này, sao mới đó đã sập nhà rồi?]

Chủ đề #Tần Mộc bán thân# lên top tìm kiếm.

Chương trình tuyển chọn thần tượng rất hiểu cách tạo hiệu ứng, biết gia đình Tần Mộc đã đến nên cố ý cử một quay phim đến hậu trường, quay cận cảnh phản ứng của gia đình Tần Mộc.

Bọn họ muốn nhìn thấy biểu cảm lo lắng hoảng hốt của cả nhà này.

Nhưng không ngờ gia đình Tần Mộc lại bật cười, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó thú vị.

Thậm chí, Tần Dĩ Dạng còn cười đến chảy cả nước mắt.

"Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!"

Trên màn hình lớn là gương mặt tươi cười của Tần Dĩ Dạng.

Trên khuôn mặt trái xoan với đường nét thanh tú là đôi mắt long lanh cười tới cong cong, tinh xảo mà xinh đẹp.

Dưới sân khấu vang lên những tiếng bàn tán kinh ngạc.

"Đây là ai vậy? Giá trị nhan sắc cao quá!"

"Hình như là em gái của Tần Mộc, phía sau là cha mẹ Tần Mộc."

"Cả nhà này ai cũng đẹp cả, thảo nào Tần Mộc đẹp trai như vậy."

Tất nhiên cũng có người không hài lòng.

"Đúng là đẹp trai thật, nếu không sao có thể làm trai bao kiếm tiền chứ?"

"Cả nhà bọn họ cười cái gì vậy? Thấy con trai đi làm trai bao mà tự hào lắm sao?"

"Hóa ra là tôi đã hiểu lầm Thẩm Chiếu Nam, tất cả chúng ta đều nợ Thẩm Chiếu Nam một lời xin lỗi!"

Khán giả có nhiều ý kiến khác nhau.

Mà người quay phim cũng nhận được nhiệm vụ, hỏi Tần Dĩ Dạng: "Xin hỏi, là người thân của Tần Mộc, các vị có biết cậu ấy làm những việc như thế này ở bên ngoài không?"

Tần Dĩ Dạng chớp mắt: "Việc thế nào cơ?"

Người quay phim nghẹn lời, làm sao anh ta trả lời được.

Tần Dĩ Dạng cũng không sợ hãi, chỉ vào những "phú bà " trên màn hình.

"Bên trái là dì cả của tôi, bên phải là dì hai của tôi."

"Người ở giữa có lẽ mọi người không biết rõ, bà ấy là nghệ sĩ đàn cổ nổi tiếng của nước ta, cô Phạm Tĩnh, cũng là cô giáo của anh hai tôi."

"Không thể nào." Thẩm Chiếu Nam lên tiếng phản bác.

Từ nhỏ anh ta sinh ra ở nước ngoài, không quá quen thuộc với giới thượng lưu ở Hải Thành, nhưng cũng biết rằng bậc thầy âm nhạc quốc gia Phạm Tĩnh chỉ có một đệ tử duy nhất.

"Cô Phạm đã chính miệng nói bà ấy chỉ có một đệ tử duy nhất, đó là cậu hai của nhà họ Tần ở Hải Thành."

Tần Dĩ Dạng thở dài, nhìn Thẩm Chiếu Nam với vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc.

"Liệu có một khả năng là, anh hai tôi chính là cậu hai nhà họ Tần không?"

Tần Dĩ Dạng vừa dứt lời, cả trường quay đều sửng sốt.

Nhân viên công tác của chương trình cũng như các thực tập sinh đều như bị đóng đinh tại chỗ.

Tần Mộc mà họ đã ở cùng ba tháng nay vậy mà là công tử nhà giàu ư?

Làm sao có thể chứ?

Mặc dù chương trình yêu cầu tất cả thực tập sinh phải nộp điện thoại và tập luyện khép kín, nhưng như Thẩm Chiếu Nam chẳng hạn, anh ta chưa bao giờ phải tuân thủ yêu cầu tập luyện khép kín của chương trình, mỗi ngày đều có tài xế đến đón về nhà.

Đó chính là đặc quyền của người giàu.

Tất cả mọi người nhìn quen lắm rồi, cũng chẳng ai thấy khó chịu trong lòng, chỉ than thở mình không được sinh ra trong một gia đình tốt.

Nhưng Tần Mộc, dù là phong cách ăn mặc hay tác phong làm việc đều không hề thể nhìn ra là công tử nhà giàu chút nào.

Bởi vì anh ấy quá tuân thủ quy tắc.

Tất cả mọi người đều có điện thoại dự phòng, chỉ có Tần Mộc là thực sự không dùng điện thoại.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tần Mộc, muốn xem anh có phủ nhận không.

Nhưng Tần Mộc không hề phủ nhận.