Hàn Soái lấy lòng tiến đến bên cạnh Thẩm Chiếu Nam: "Cậu hai, cần tôi nói với kỹ thuật viên âm thanh và ánh sáng để họ không cần phải phối hợp với Tần Mộc không?"
Thẩm Chiếu Nam nhắm mắt nghỉ ngơi, thậm chí không buồn mở mắt: "Không cần."
"Cậu hai thật tốt bụng, cậu không biết đâu thằng nhóc Tần Mộc đó mở miệng đòi ba mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, như thể đời này chưa từng thấy tiền vậy."
"Im lặng." Thẩm Chiếu Nam nhíu mày, cắt ngang Hàn Soái đang lải nhải.
Hàn Soái sợ tới mức lập tức im bặt.
Gã ta biết Thẩm Chiếu Nam không phải người tốt bụng gì.
Ngược lại, đó là một kiểu khinh thường.
Bởi vì đối với anh ta, những người như Tần Mộc không đáng để anh ta phí sức.
Chỉ cần nhìn kỹ trang phục biểu diễn trên người Thẩm Chiếu Nam là biết, tuy trông có vẻ giống mọi người, nhưng cho dù là chất liệu hay cách may đều là hàng cao cấp được đặt riêng.
Hàn Soái không khỏi ước ao!
Một công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng như vậy mà để mắt đến vị trí ra mắt của Tần Mộc, cũng coi như coi trọng Tần Mộc rồi.
Gã ta muốn xem dưới tình huống không có tạo hình và trang điểm, Tần Mộc còn làm thế nào để được fan yêu thích nữa?
Lúc này, đèn sân khấu tắt.
Dưới sân khấu, không ít khán giả đang bàn tán về việc Tần Mộc bỏ thi đấu.
"Đúng là hồ đồ, rõ ràng chỉ còn một bước nữa là ra mắt rồi!"
"Thực lực của Tần Mộc đâu xứng để ra mắt chứ?"
"Cậu ta chỉ có một khuôn mặt là coi được, bỏ thi đấu chắc là do chột dạ!"
"Xui xẻo! Tôi không muốn xem tiết mục của cậu ta, có thể tưởng tượng sẽ là một thảm họa!"
Bên cạnh, fan của Tần Mộc im lặng lắng nghe, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Lúc này đèn sân khấu sáng lên.
Mà những khán giả đang bàn tán sau khi nhìn thấy sân khấu đều nhao nhao ngậm miệng.
Thật là thần tiên.
So với màn mở đầu sôi động, lúc này bố cục sân khấu vô cùng đơn giản.
Chỉ có một người một đàn.
Tần Mộc đầu buộc dây đai trán xanh trắng đan xen, mặc một bộ trường bào, hòa làm một thể với khí chất lạnh lùng của anh ấy một cách tự nhiên.
Chàng trai cô độc đứng trên sân khấu rộng lớn như vậy, chỉ có một cây đàn cổ làm bạn, sương mù tràn ngập, tạo cảm giác mờ mịt như hóa thành thành tiên.
Khán giả trước màn hình cũng nhìn tới ngây người.
[Tiểu tiên quân hạ phàm rồi!]
[Cho tôi ảo giác như công tử của thế gia cổ đại xuyên không đến hiện đại vậy.]
[Tặng thêm đùi gà cho chuyên viên trang điểm!]
Tần Mộc vừa xuất hiện, bình luận đã bùng nổ, số lượng người xem chương trình cũng không ngừng tăng cao.
Hậu trường, Thẩm Chiếu Nam mở mắt ra, ánh mắt u ám.
"Ai trang điểm cho Tần Mộc vậy?"
Mọi người hoảng hốt, nhao nhao lắc đầu.
Thông thường, tất cả mọi người đều mặc trang phục biểu diễn giống nhau, trang điểm cũng không khác nhau lắm.
Nhưng bây giờ qua tay chuyên viên trang điểm, khí chất thuần khiết lạnh lùng của Tần Mộc được làm nổi bật, như thể tất cả mọi người đều chỉ làm nền cho anh ấy, đẹp tới mức lấn át tất cả mọi người.
Hàn Soái đảo mắt, kiên nhẫn nói: "Cậu hai uống chút nước để bình tĩnh lại đi, Tần Mộc chỉ là đồ bỏ đi, cũng chỉ có khuôn mặt là nhìn được thôi, cậu cứ chờ cậu ta lật xe đi."
Lúc này nét mặt của Thẩm Chiếu Nam mới dịu lại.
Ánh mắt anh ta xa xa mà nhìn về phía sân khấu, nhưng tầm nhìn lại bị hai người đứng đó chắn mất.