Chương 17: Sửa

[Chẳng lẽ thật sự có người tin vào tin đồn sao, người có mắt nhìn là biết ngay là Tần Mộc muốn marketing hình tượng quý công tử giả dối!]

[Thiếu cái gì thì lại càng muốn marketing cái đó.]

[Tôi chưa từng thấy Tần Mộc mặc những thương hiệu lớn như Nike, Adidas, chắc toàn là hàng vỉa hè thôi!]

[Tôi cũng không giấu mọi người nữa, tôi và Tần Mộc ở cùng một huyện nhỏ, cha cậu ta nghiện cờ bạc thành thói, mẹ cậu ta làm gái, cả huyện ai cũng biết, có khi Tần Mộc tưởng công tử* ở câu lạc bộ Bạch Mã* là công tử nhà giàu đấy chứ?]

(*Tiểu thư, công tử là cách nói khác của gái bao và trai bao bên Trung. Câu lạc bộ có nam và nữ tiếp rượu.)

...

Tần Dĩ Dạng không thấy được bình luận, nhưng cô cũng đoán được phần lớn bình luận đều không thân thiện.

Thời gian chờ đã kết thúc, giọng hệ thống vang lên: [Ký chủ có muốn sửa đổi nguyên văn không?]

Tần Dĩ Dạng: [Sửa! Ta phải sửa đổi cái tình tiết độc ác này! Sửa cho sạch sẽ, sửa cho bóng loáng!]

Hệ thống: [...]

[Nguyên văn: Trong phòng trang điểm, cô gái cởi bỏ bộ quần áo cuối cùng, nằm xuống bên cạnh Tần Mộc đang say ngủ, vô cùng mờ ám.]

Tần Dĩ Dạng mỉm cười: [Đơn giản! Để ta sửa!]



"Đến rồi."

Hàn Soái dừng bước, đi đến trước cửa một căn phòng có dán sáu chữ "Phòng trang điểm của Tần Mộc", cắt ngang cuộc đối thoại giữa một người và một hệ thống.

Tần Dĩ Dạng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô cong mắt cười nói: "Anh trai em giỏi thật, một thực tập sinh mà đã có phòng trang điểm riêng."

Hàn Soái thầm cười khinh trong lòng trước vẻ mặt chưa từng thấy đời của cô.

Trên mặt gã ta cũng hiện lên vài phần kiêu ngạo: "Đây là do anh Chiếu Nam sắp xếp, anh ấy đặc biệt chăm sóc cho anh em bọn anh, chuẩn bị phòng trang điểm riêng cho tất cả mọi người."

Thẩm Chiếu Nam chính là người anh thứ hai trong gia đình giàu có của Thẩm Nhan.

Lúc này Hàn Soái đã giơ điện thoại lên, mở cửa phòng trang điểm.

Cảnh tượng đập vào mắt là quần áo vứt bừa bãi khắp sàn.

Trong đó, đôi giày cao gót đỏ mũi nhọn và tất lưới đặc biệt thu hút sự chú ý.

Cấu trúc phòng trang điểm có hình chữ "L", từ huyền quan không thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong.

Nhưng đống quần áo lộn xộn trên sàn này đã đủ để trí tưởng tượng bay xa.

Bình luận bùng nổ ngay lập tức.

[Chuyện gì vậy? Tôi vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp à?]

[Làm chuyện đó với chị dâu trong phòng trang điểm? Tần Mộc có xứng đáng với các fan đã bỏ phiếu cho cậu ta không?]

[Làm xằng làm bậy! Chẳng lẽ fan là một phần trong vở kịch của bọn họ à? Tôi xin phép nôn trước!]

[Chưa chính thức ra mắt đã bị sập nhà rồi sao? Tần Mộc mau rút lui khỏi cuộc thi đi!]

Hàn Soái lẩm bẩm: "Sao Tiểu Mộc lại dẫn người đến đây nhỉ."

Sau đó, như nhận ra mình đã nói hớ, gã ta vội vàng che miệng.

Một loạt động tác, trơn tru như nước chảy mây trôi.

[Có phải Tiểu Hàn biết điều gì đó không?]

[Tần Mộc thật kinh tởm! Mau rút khỏi nhóm đi!]

[Chỉ có tôi cảm thấy biểu hiện của Hàn Soái hơi giả tạo sao?]

[Giả tạo cái đầu mày! Mẹ mày mới giả tạo! Con chó gậy gỗ chết tiệt sủa gì đó, đừng hòng chuyển hướng chú ý, dám chọc cha Soái của mày thì mày sống chết khó lường, đừng có cọ nữa! Dù có cọ tới hói đầu thì Tần Mộc cũng chỉ đáng uống nước rửa chân của Hàn Soái bọn tao thôi!]