Chương 8

Bọn họ muốn nghiền chết nước Đại Càn đơn giản như nghiền chết một con kiến, may mà những cố quốc lớn mạnh này cách nước Đại Càn rất xa xôi. Hơn nữa, bọn họ vốn không để nước Đại Càn nho nhỏ vào mắt, sẽ không lãng phí binh lực và lương thực ở một nước nhỏ này.

[Wow, Tiểu Vịt vương còn là võ giả cấp bậc Tông sư, nói cách khác, Khám Triều Nham không phải đối thủ của hắn, ám lao vốn không giam được hắn. Hắn bị bắt đến đây là vì cố ý thua Cẩm Y Vệ, chậc chậc, để tránh người nhà tìm được tung tích mà hắn lại làm đến nước này, tàn nhẫn với bản thân thật.]

Khi tiếng lòng của Mộc Nam Cẩm vừa dứt lời, sắc mặt mọi người thay đổi.

Công Tu Dung vô cùng nhạy bén, nhanh chóng phát hiện ngoại trừ tiểu cô nương mới đến, trong mắt những người khác nhìn hắn đều có vẻ sợ hãi.

[Fuck.]

Mộc Nam Cẩm đột nhiên chửi bậy, đám người Lưu Bá hộ chợt căng thẳng, vô thức sờ đao bên hông.

[Đã qua giờ tan ca nửa canh giờ rồi mà vẫn không được tan ca, không biết tăng ca có lương tăng ca không, không có lương tăng ca thì lão nương sẽ không tăng ca.]

Đám người: "..."

Lưu Bá hộ tức giận lườm nàng.

Còn tưởng rằng Công Tu Dung muốn ra tay với bọn họ, suýt nữa đã rút đao chém người.

Mộc Nam Cẩm bị lườm đến mức không hiểu ra sao.

[Chẳng phải bảo thẩm vấn phạm nhân à? Sao mới nói mấy câu đã không nói nữa rồi? Lại cứ trơ mắt ếch ra thế? Có thể tra ra được cái gì sao? Lão Khám, như vậy là không được đâu, ông không dùng bản lĩnh thật sự để thẩm vấn phạm nhân, ta không học được gì cả.]

Khám Triều Nham ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay dừng ở đây, sau này sẽ đưa Mộc nha đầu đến đây học hỏi."

"Vâng." Lưu Bá hộ nói với Mộc Nam Cẩm: "Mộc Nam Cẩm, đi thôi."

Mộc Nam Cẩm chỉ muốn mau chóng về nhà ngủ bù vội bước ra ngoài, nhưng đi mấy bước lại quay về. Sau đó, nàng móc một chiếc bánh bao ra ném vào nhà lao, liếc mắt đưa tình với Công Tu Dung: "Ăn bánh bao cho no bụng."

[Phải nhớ rõ mặt ta nhé, sau này ta đi Tiếu Khuynh Lâu tìm nam kỹ, nể mặt ta cho ngươi bánh bao, đừng thu tiền của ta. Hì hì, ta giỏi tính toán quá.]

Đám người: "..."

Công Tu Dung nhìn bánh bao bẩn đầy dấu tay, khóe miệng cong lên nụ cười mê hoặc, y cắn một miếng nhỏ nói: "Cảm ơn."

[Ôi chao, nam nhân mà lẳиɠ ɭơ thì nữ nhân phải gọi bằng sư phụ.]

Mộc Nam Cẩm mừng khấp khởi rời đi.

Cửa lớn đóng lại, trong lao lại trở nên yên tĩnh.

Khám Triều Nham rót cốc nước cho Công Tu Dung.

Công Tu Dung không nhận: "Không thẩm vấn được lại muốn hạ thuốc mê với ta à?"

"Tam hoàng tử yên tâm, trong nước không có thuốc mê."

Sắc mặt Công Tu Dung hơi trầm xuống, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn bị Khám Triều Nham phát hiện ra.

Khám Triều Nham đặt chén nước vào chỗ cũ: "Thả Tu Dung công tử ra."

"Vâng." Mạc Phó Thiên hộ mở cửa nhà lao ra.

Công Tu Dung nuốt bánh bao: "Sao các ngươi tra được thân phận của ta?"

Rõ ràng nửa khắc trước bọn họ còn đang buồn rầu vì thân phận của y, chỉ sau nửa khắc đã biết được thân phận của hắn.

Nếu như không phải đã tra từ sớm thì chắc có thủ đoạn khác không thể tiết lộ.

Đường Kinh Duệ nhìn Công Tu Dung với vẻ khó hiểu, vừa rồi Mộc Nam Cẩm nói nhiều chuyện về y như thế, chẳng lẽ y không nghe thấy sao?

"Không thể trả lời được."

Khám Triều Nham dẫn đám người Đường Kinh Duệ rời đi.

Đặng Hưng Triều lo lắng Công Tu Dung sẽ tìm ông tính sổ, vội đi theo sau.

Rời khỏi ám lao, Đường Kinh Duệ vội hỏi: "Trấn phủ sứ, chúng ta cứ thả Công Tu Dung rời đi vậy à?"

Khám Triều Nham nói: "Chúng ta không thể tham gia vào chuyện cố quốc, chuyện hôm nay xem như không xảy ra, cũng không biết thân phận của Công Tu Dung."

Đặng Hưng Triều không phản đối.

"Cố quốc?" Đường Kinh Duệ nhớ đến lời Mộc Nam Cẩm nói trong ám lao: "Lúc nãy ở địa lao, Mộc Nam Cẩm..."

Khám Triều Nham biết y muốn hỏi chuyện gì, vỗ vai y: "Ta biết trong lòng các ngươi có rất nhiều câu hỏi, các ngươi có thể đi tìm Lưu Bá hộ nghe giải thích."

Đường Kinh Duệ: "..."

Giờ Dậu, Mộc Nam Cẩm quay về Đường gia, nhìn thấy Đường Văn Tông và phu nhân của ông ta đứng ở cửa chính tiễn khách đến Đường phủ lên xe.

Trong nhóm khách có nam có nữ, có trưởng bối trung niên, cũng có thiếu nam thiếu nữ. Mọi người mặc quần áo tươm tất, thái độ của trưởng bối có xa cách cũng có thân mật, trên mặt đám tiểu bối lại có vẻ ngượng ngùng.

Mộc Nam Cẩm dùng lỗ mũi nhìn cũng biết Đường gia lại tìm người để kết lương duyên với tiểu bối nhà mình rồi.

[Ôi, Đường gia lại tổ chức hội xem mắt lớn. Lần này đã cam lòng hạ thấp yêu cầu, không còn mời gia quyến quan viên Ngũ phẩm trở lên nữa mà mời gia quyến Lục phẩm, Thất phẩm đến Đường gia làm khách. Cuối cùng cũng nhận ra để nữ nhi gả cao chưa chắc là chuyện tốt rồi à?]

Đám quan viên ở đây sững người, vội thúc giục gia quyến nhà mình mau lên ngựa: "Đi mau, đi mau."

Các phu nhân của đám quan viên bực bội nói: "Chúng ta vẫn chưa tạm biệt Đường đại nhân mà."

"Không cần tạm biệt, Đường đại nhân có thể hiểu cho chúng ta."

Nụ cười trên mặt Đường Văn Tông cứng đờ.

Toi rồi, sắp xảy ra chuyện xấu rồi.

Mộc Nam Cẩm đã về.

[Ơ? Sao những người này lại chạy nhanh như thế? Không muốn kết thân với Đường gia nữa à? Mặc dù Đường Văn Tông chỉ là quan viên Tòng ngũ phẩm nhưng nhân phẩm không tệ. Phu nhân của ông ta là Tưởng Chân Như, bình thường nói chuyện hơi khó nghe nhưng lại là người khẩu xà tâm Phật, là mẫu thân tốt rất bao dung, mấy người gả nữ nhi đến đây sẽ không bị bạc đãi.]