Du Đào ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng gần trong gang tấc kia.
Những chỗ ngồi này đều do các đệ tử tự mình lựa chọn, mọi người đều dành ngồi ở những vị trí ở phía sau, chỉ còn lại hàng ghế đầu tiên không ai ngồi mà Du Đào bình thường đều nghe giảng bài cho nên để nàng ngồi ngay hàng đầu tiên để thuận tiện cho việc nghe giảng.
Hiện tại lại có thể vừa vặn nhìn thấy hắn ở khoảng cách rất gần.
Có lẽ cũng chỉ có thời điểm này nàng mới có thể đường đường chính chính mà nhìn chằm chằm quan sát hắn.
Hắn đang giảng một ít lỗi trong lúc tu luyện tân sinh thường hay phạm phải và nên sửa lại như thế nào cho đúng.
Trong đầu Du Đào lại băn khoăn, không biết có phải hắn mới từ Mạc Hà trở về còn chưa nghỉ ngơi tốt hay không, chỗ dưới mí mắt có một chút xanh nhàn nhạt, trông có chút mệt mỏi.
Có lẽ là nàng nhìn hắn quá mức chuyên chú, thiếu niên đang giảng bài tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của nàng, nhìn về phía nàng, tầm mắt hai người đột ngột chạm nhau.
Tâm Du Đào nhất thời căng thẳng.
Nhưng đến giây tiếp theo, thiếu niên liền dời tầm mắt đi, đôi mắt màu vàng nhạt xinh đẹp nhìn về phía sau, vẻ mặt bình tĩnh không hề dị thường mà tiếp tục giảng.
Du Đào nhẹ nhàng thở ra, chỉ là vô tình lướt qua mà thôi.
“Luyện công không nên háo thắng muốn tăng nhanh thực lực mà cần phải có độ chặt lỏng. Tu luyện đài linh khí nồng đậm, khi sử dụng nhất định phải vận dụng từng bước, bắt đầu chậm rãi thích ứng từ các góc, nếu không sẽ tạo thành tổn thương đối với thân thể về lâu dài.”
Du Đào ngẩn người, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra tại sao mấy ngày hôm trước khi nàng tu luyện xong đan điền lại cảm thấy đau đớn.
Thì ra là… Con mèo đen kia bá chiếm tu luyện đài của nàng, kỳ thật ngược lại là đang giúp nàng hay sao?
Những điều Úc Ly giảng đều là một số kiến thức cơ bản và thực tế mới vừa bước vào con đường tu tiên, Du Đào cũng không hiểu biết nhiều đối với phương diện này và cũng không có sự chỉ dạy của sư phụ cho nên khi nghe giảng nàng cảm thấy những điều này rất bổ ích.
Xét cho cùng sư phụ Huyền Vũ Tử thu nhận nàng làm đệ tử hiện tại vẫn còn đang bế quan.
Lúc đầu Du Đào còn tập trung quan sát Úc Ly nhưng trong quá trình nghe giảng, nàng dần dần chăm chú say mê lắng nghe bài giảng, cho nên phần lớn thời gian nàng đều cúi đầu ghi chép.
Nàng ghi chép một cách nghiêm túc, không nhìn chằm chằm quan sát hắn nữa, bắt đầu ghi chép liên tục.
Ánh nắng buổi sáng thật sống động, Úc Ly trên bục giảng cụp mắt xuống, thản nhiên liếc nhìn thiếu nữ đang vùi đầu ghi chép.
Bên trong ánh mắt dường như ẩn chứa điều gì đó.
Du Đào vẫn tiếp tục ghi chép.
Đúng lúc giảng đến chỗ trọng điểm, giọng nói của thiếu niên hơi nặng một chút, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
Những tân sinh ngồi ở dưới vô cùng hào hứng.
Du Đào gật đầu như gà con mổ thóc, tay viết không ngừng, nhanh chóng ghi lại những điểm chính cần ghi nhớ.
Trí nhớ tốt cũng không bằng việc ghi chép cẩn thận, trí nhớ của nàng cũng không tốt cho lắm, cho nên ghi chép là cách tốt nhất.
Nàng nghĩ thầm: Lớp học này của Úc Ly sư huynh có lẽ chính là lớp học mơ ước tha thiết của Lâm Lâm sư thúc đi, các tân sinh không có một người nào ngủ gật trong lớp, cũng không có người châu đầu vào xì xào to nhỏ.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe và hợp tác vô cùng nhiệt tình.
“híc…”
Du Đào bị thu hút bởi tiếng nức nở nhẹ, tìm kiếm âm thanh đó nhìn qua, trong chớp mắt nàng nhìn thấy Lâm Lâm sư thúc đang rơi nước mắt bên bệ cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe đang lặng lẽ lấy tay lau nước mắt.
“…”
Ừm… Cũng có thể là không phải vậy.
Ngày thường Lâm lâm sư thúc giảng bài vô cùng nghiêm túc, có chỗ nào đệ tử không hiểu, hắn sẽ vô cùng kiên nhẫn, tỉ mỉ giải thích cặn kẽ, kiến thức đã giảng qua cũng sẽ chịu khó giảng đi giảng lại rất nhiều lần.
Rất nhiều lần khi Du Đào đến lớp sớm thì thấy hắn đã ở giảng đường từ bao giờ rồi, vẻ mặt tập trung, miệng lẩm bẩm chuẩn bị cho bài giảng.
Hắn rất có tâm trong việc giảng dạy cho đệ tử, nhưng bất đắc dĩ lớp học của hắn vẫn không ai lắng nghe bài giảng, chúng đệ tử phía dưới hoặc là không chuyên tâm, hoặc là ngủ gật.
Du Đào do dự một chút, ngồi thẳng dậy, ở dưới mắt của thiếu niên, dùng thuật pháp lặng lẽ đưa chiếc khăn tay qua đó.
“Du sư muội.”
Du Đào:!!
Nàng đứng thẳng dậy ngay lập tức.
Giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến: “Phải tập trung nghe giảng.”
Làm việc riêng bị bắt tại trận.
Du Đào đỏ mặt một lúc, vô cùng xấu hổ, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Ta đã biết.”
“Ừm.” Sắc mặt thiếu niên bình đạm lên tiếng, đem chiếc khăn tay nửa đường đã bị chặn được ném vào trong tay áo.
“Tịch thu.”
Du Đào đương nhiên cũng không dám phản đối.
Nàng cũng không liếc mắt về phía Lâm Lâm sư thúc nữa, cũng không biết Lâm Lâm sư thúc sẽ phản ứng như thế nào, chỉ lo cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Sự việc này xảy ra thực ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ, mấy trăm đệ tử ở giảng đường cũng không có bất kỳ ai chú ý tới.
Thanh âm của Úc Ly cũng rất nhỏ, thanh âm của Du Đào càng là nhỏ như muỗi kêu, tân sinh ở hàng phía sau thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Úc Ly sư huynh trong lúc giảng bài cảm thấy có chút mệt mỏi nên dừng lại một chút mà thôi.
Chỉ có Du Đào bởi vì chuyện này mà đứng ngồi không yên trong cả buổi học.
Hắn mới nãy đã kêu ra họ của nàng, điều đó có nghĩa là hắn chắc chắn biết nàng…
Cũng biết nàng là tiểu sư muội của hắn.
Cũng đúng thôi, lúc ấy khi gia nhập tông môn chuyện nàng được Huyền Vũ Tử thu nhận làm đệ tử đã lan truyền ra khắp nơi, toàn bộ tông môn đều biết, hắn cũng không lý do gì mà không biết cả.
Chỉ là… Lần đầu tiên gặp mặt đã để lại cho hắn một ấn tượng xấu đến như vậy.
Hiện tại tiểu sư huynh nhất định là cảm thấy nàng là một học viên hư thường xuyên đến lớp trễ, đi học thì không chú ý lắng nghe giảng bài.