Chương 4: Lớn gan “khiêu chiến”

Sắc mặt Chúc Minh Ngọc tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là Chúc Minh Ngọc, ngươi… Ta chính là người vào ngày gia nhập tông môn đã nói những lời tàn nhẫn độc ác đối với ngươi đó.”

Ánh mắt Du Đào nhìn quét nàng ta, nhìn đến các hạt pha lê được khảm trên vỏ kiếm màu xanh băng tuyệt đẹp khiến nàng ngay lập tức nhớ lại nàng ta là ai.

Ngày đó khi gia nhập tông môn, nàng là người cuối cùng không được các sư phụ trong tông môn chọn, cuối cùng mới nhận được một đạo tin tức của Huyền Vũ Tử thu nhận làm đồ đệ, mà trước mặt nàng chính là nữ đệ tử được chọn đầu tiên.

Du Đào có ấn tượng rất sâu sắc đối với vỏ kiếm của nàng ta, còn đi theo phía sau nhìn chằm chằm một hồi lâu, nàng đã quyết tâm kiếm tiền để chế tạo một cái cho thanh kiếm bảo bối của nàng.

Nhưng sau khi thiếu nữ trước mặt chú ý đến tầm mắt của nàng, nàng ta đột nhiên quay đầu lại, mặt đỏ lên hung tợn nói: “Đừng tự mãn! Hiện tại ngươi chỉ mới được bái nhập làm đệ tử của Huyền Vũ Tử, ngươi có thể ở lại nơi này hay không còn chưa nói trước được!”

Du Đào nhớ lại điều này, gãi gãi đầu: “Thật xin lỗi , ta quên mất đó là ngươi…”

Lúc ấy trong đầu nàng chỉ chứa những suy nghĩ về vỏ kiếm mà thôi.

“Có điều ngươi yên tâm, có ngươi nhắc nhở, gần đây ta rất chăm chỉ tu luyện, không hề lơi lỏng!”

Chúc Minh Ngọc:?

Nàng ta đang cố ý nói những lời ác ý với nàng đó, nàng có hiểu hay không vậy!

Chúc Minh Ngọc chắc chắn mà nghĩ rằng: Nàng ta nhất định là cố ý!

Cố ý làm ra bộ dáng bình tĩnh thờ ơ không thèm để ý nhưng trên thực tế trong thâm tâm khẳng định là tức đến muốn chết, chỉ là ra vẻ không quan tâm mà thôi.

Chúc Minh Ngọc nhếch khóe môi: “Không nghĩ tới ngươi là đệ tử của Huyền Vũ Tử, vậy mà lại đi ăn ngũ linh ngư hạ phẩm.”

Kỳ thật đẳng cấp của ngũ linh ngư cũng không thấp, đối với việc luyện khí của các đệ tử mà nói là nguyên liệu nấu ăn có tác dụng bổ sung linh lực rất tốt, hơn nữa giá cả thị trường là 20 linh thạch một con, đối với đệ tử mới mà nói thì đã là cái giá cao không thể chi trả được.

Thực tế là hầu hết các đệ tử đã nhập môn một hoặc hai năm vẫn không sẵn sàng bỏ ra số tiền này để mua ngũ linh ngư ăn.

Tựa như Chúc Minh Ngọc, nàng ta cũng phải cần hoàn thành nhiệm vụ của môn phái trong nửa tháng mới có thể miễn cưỡng mua được một con.

Lúc nãy khi nàng ta ăn xong con ngũ linh ngư kia, trong chớp mắt liền nhìn thấy Du Đào.

Du Đào lắc đầu: “Đây là thứ ta muốn mang đi để sáng mai cho mèo ăn đó.”

Chúc Minh Ngọc:?

Cho ăn… cho mèo ăn?!

Chúc Minh Ngọc cao giọng nói: “Là linh sủng của ngươi à?”

Du Đào: “Không phải, là một con mèo hoang.”

Càng suy nghĩ về điều đó, nàng lại đỏ mặt nói tiếp: “Là loại mèo sờ vào rất thích ấy.”

Chúc Minh Ngọc:???

Đây là cuộc sống xa hoa gì vậy, vậy mà nàng lại có thể tùy tiện lấy ngũ linh ngư cho mèo hoang ăn??

Chúc Minh Ngọc nhìn Du Đào từ trên xuống dưới, phát hiện trong một tháng ngắn ngủn, vậy mà nàng đã luyện khí đến tầng thứ tư.

Nàng ta cho rằng ngày thường tu vi của Du Đào tăng lên là do ăn đủ các loại linh thực tiên tửu, nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Lãng phí thật đáng xấu hổ.”

“Đúng vậy!” Du Đào cảm thấy có chút cảm động, từ nhỏ nàng đã không được ăn uống đầy đủ, nhìn thấy hành vi lãng phí thức ăn của người khác vẫn luôn cảm thấy thật đau lòng.

Không nghĩ tới quan niệm của Chúc Minh Ngọc cũng giống với nàng, lúc trước còn nàng ấy còn nhắc nhở nàng không được kiêu ngạo tự mãn hay nóng nảy, hơn nữa nàng ấy còn là đệ tử đầu tiên chủ động nói chuyện với nàng từ khi nhập tông tới nay.

Như vậy xem ra… Các nàng tựa hồ có cơ hội trở thành bằng hữu rồi.

Hơn nữa nàng ấy còn chủ động đến như vậy, Du Đào hít một hơi thật sâu, lắp bắp ngượng ngùng nói: “Ta tên là Du Đào, Du trong du thủy, Đào trong quả đào.”

Đỉnh đầu của Chúc Minh Ngọc chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi:?

“Ta đương nhiên biết ngươi là Du Đào.”

Còn biết ngươi là đệ tử của Huyền Vũ Tử, là người mà nàng luôn mơ ước bái làm sư phụ.

Trong lúc hai người các nàng đứng ở cửa nhà ăn nói chuyện quá lâu, chung quanh đã vây quanh không ít đệ tử, xì xào bàn tán với nhau.

“Đây không phải là Chúc Minh Ngọc sao, tân đệ tử đã đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra đầu vào ấy.”

“Người ở phía đối diện kia… Ờm, này không phải là Du Đào hay sao, tiểu đệ tử mới nhận của Huyền Vũ Tử ấy.”

“Nhìn qua cũng rất bình thường, tư chất cũng tầm thường, tại sao Huyền Vũ Tử lại thu nhận nàng ta vậy? Bất kể nhìn như thế nào thì Chúc Minh Ngọc cũng mạnh hơn.”

“Còn không phải bởi vì nàng…”

Từ nhỏ thính giác của Chúc Minh Ngọc đã rất tốt, lời nói của bọn họ có nhỏ đến mức nào thì nàng đều có thể nghe rõ ràng.

Nghe được bọn họ nhắc tới Huyền Vũ Tử, nàng ta không khỏi siết chặt bàn tay lại.

“Xem không khí căng thẳng như này, hai người các nàng là đang cãi nhau hay sao? Chẳng lẽ là muốn đánh nhau sao?”

“Được, đánh thì đánh! Ta thích xem các muội muội xinh đẹp đánh nhau nhất!”

“Bên trong tông môn không cho phép cá nhân ẩu đả…”

“Ngươi, ngươi…”

Du Đào lắp bắp nửa ngày, cuối cùng nhắm mắt mở ra, nắm chặt hai tay, giọng điệu cứng ngắc hỏi: “Hai mươi ngày nữa ngươi có rảnh đi Thanh Đăng Phong hay không?”

Quần chúng vây quanh xem ồ lên, đây chính là hẹn quyết đấu trong truyền thuyết hay sao?!

Du Đào can đảm đến như vậy à? Lại có thể trực tiếp hẹn tỷ thí với người đứng đầu trong đám tân đệ tử sao?!

Nhưng tại sao lại là hai mươi ngày sau?

Quần chúng vây xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hẹn tỷ thí không phải là sau ba ngày kể từ ngày khiêu chiến hay sao?”