Sau một hồi im lặng, giọng nói của Úc Ly hơi khàn, rầu rĩ nói: “Ta không tức giận.”
Gạt người, hắn rõ là đang tức giận.
Nhưng Du Đào thực sự cũng không biết hắn đang tức giận về chuyện gì, rõ ràng nàng đã cố gắng hết sức để không gây rắc rối thêm cho hắn.
Tâm tư của nam hài tử thật là khó đoán.
Du Đào nhăn mặt nghĩ.
Du Đào quyết định dù mình làm sai điều gì cũng phải xin lỗi trước, trước hết phải có thái độ tốt, vì thế nàng lắc lắc góc áo của hắn, giọng điệu mềm mại nói: “Thực xin lỗi, ta sai rồi tiểu sư huynh.”
“Ta không giỏi hòa đồng với mọi người, nếu có chuyện gì ta làm huynh cảm thấy không hài lòng, cứ nói thẳng với ta có được không?”
Những ngọn nến trong phòng chập chờn, ánh sáng trở nên lờ mờ.
Đôi mắt vàng nhạt của Úc Ly nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng.
... Hắn cùng nàng ầm ĩ cái gì chứ, lại còn muốn nàng phải dỗ dành hắn.
Úc Ly giơ tay lên, bàn tay đang bị nàng nắm lấy ống tay áo thuận thế nắm lấy cổ tay của nàng, kéo nàng ngồi xuống giường, giẫm lên thảm nhung.
“A?”
Tiếng chuông vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Dư Lỵ buông tay, tùy ý niệm thần chú, chăn bông từ trong hư không hiện ra, ba giây sau tự nhiên trải ra, bên cạnh giường còn có thêm một tấm màn ngủ bằng vải gai, rèm buông xuống tạo không gian thoải mái.
Hắn dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Yêu cầu này đối với ta không phiền phức gì, huống chi là quấy rầy, muội không cần phải cẩn thận đến như vậy.”
Du Đào chớp mắt: “Thật sao?”
Rất hiếm khi thiếu niên không nói điều gì đó mỉa mai mà trực tiếp đáp lại: “Được rồi, sau này nếu gặp chuyện gì thì cứ đến gặp ta, chuyện gì cũng có thể được.”
Du Đào thấy hắn cũng không sốt ruột hay gì nên gật đầu trấn an: “Ta đã biết, tiểu sư huynh.”
Nàng giống như đã hiểu ra một chút.
Hóa ra lý do khiến hắn tức giận là “tại sao khi gặp chuyện nàng không nhờ hắn giúp đỡ” chứ không phải vì nàng làm sai.
Tiểu sư huynh không hổ danh là tiểu sư huynh, chính trực sẵn lòng giúp đỡ người khác, nàng lại là kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng còn tưởng hắn sẽ cảm thấy phiền lòng vì về những vấn đề vụn vặt này.
“Sau này gặp khó khăn ta sẽ tìm đến tiểu sư huynh.”
Úc Ly nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Vậy… Tiểu sư huynh đi thong thả, ngủ ngon?”
Sau khi Du Đào nói xong, nàng ngồi trên tấm nệm mềm mại, ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên không hề có ý định rời đi mà ngược lại còn đi về phía nàng.
Một bước, hai bước, thiếu niên ngồi xuống bên cạnh nàng, quần áo bay phấp phới.
Du Đào: “?!”
Điều này có nghĩa là gì...?
Nàng kinh ngạc thốt lên: “Tiểu sư huynh, huynh muốn ngủ cùng với ta sao?”
“Khụ khụ…!”
Úc Ly bị lời nói bất thình lình của nàng làm cho nghẹn lại, khớp ngón tay hắn chạm vào môi, vành tai ẩn giữa mái tóc đen lập tức đỏ ửng lên.
Hắn liếc nàng liếc mắt một cái: “Muội suy nghĩ cái gì vậy? Đương nhiên là không phải.”
Du Đào nhìn nhìn hắn, lại nhìn giường của mình, khó hiểu hỏi: “Vậy huynh đang muốn làm gìthế?”
“Ngồi lại đây một chút, đưa lưng về phía ta.” Úc Ly hướng về phía nàng vẫy tay.
Mặc dù Du Đào không biết hắn muốn làm gì nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn quay người lại, trên đầu chợt lóe lên một tia sáng, kẹp tóc được rút ra, tóc xõa xuống như mực.
Phần ngọn tóc đã khô nhưng phần tóc cuộn lên vẫn còn ướt.
Thiếu niên chải đầu bằng những ngón tay của mình, nhẹ nhàng chải mái tóc rối trong búi tóc do ướt rồi lại từ từ sấy khô bằng linh lực.
Du Đào cảm nhận được hành động của Úc Ly, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Cảm ơn tiểu sư huynh.”
Tay hắn có chút trúc trắc quấn tóc của nàng lên, dường như sợ cây trâm không cẩn thận đυ.ng đến nơi nào, cố định từng chút rồi cắm vào lại.
“Không cần cảm ơn.”
Úc Ly nắm tóc trong tay, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Ta chỉ không muốn sư muội còn nhỏ đã bị bệnh tất quấn thân, còn phải thường để ta đưa muội đi gặp y tu.”
Nói như vậy nhưng Du Đào cũng hiểu rằng hắn đang đối xử tốt với mình, vì vậy nàng mỉm cười tiếp tục chủ đề: “Khi nói đến y tu, lúc trước nhị sư huynh nói huynh ấy thi đậu giấy chứng nhận hành nghề y, huynh ấy nói với ta nếu có bệnh có thể đến chỗ của huynh ấy xem, miễn phí không thu phí luôn ấy ạ.”
Bên tai truyền đến một tiếng “cạch” khe khẽ, mái tóc buộc chặt đột nhiên lỏng ra, có thứ gì đó dọc theo mái tóc phía trên rơi xuống giường.
Du Đào: “Tiểu sư huynh, cây trâm bị gãy rồi hay sao?”
Thiếu niên bình tĩnh nói: “Đúng vậy, xem ra chất liệu của cái này không được cứng rắn cho lắm.”
Ngày thường Du Đào quấn tóc luôn dùng đến trâm cài, trước đây nàng thường có thể mua chúng ở phàm trần, kể từ khi đến Vô Thường Tông, nàng không còn thời gian để mua chúng nữa.
Vì thế nàng đơn giản đi tìm sư thúc đúc rèn binh khí trong tông, nhờ thúc ấy dùng vật liệu thừa sau khi làm binh khí làm chop nàng một cây trâm cài, dùng hai tháng rồi vẫn không thấy gãy.
Du Đào do dự: “Cái này được làm từ hắc huyền thiết, sư thúc nói đây là vật liệu rắn chắc nhất bên trong tông, còn cam đoan với ta rằng trong vòng trăm năm không có khả năng bị gãy đâu…”
Úc Ly bình tĩnh nhặt lên nửa cây trâm bị rơi xuống: “Điều này cho thấy tuyên truyền sai sự thật là không đáng tin, nhìn xem, nó có bị gãy không?”
Du Đào: Đúng nhỉ, hình như là như vậy?