Chương 1: Tân đệ tử

Vào mùa xuân, Thiên Cảnh sơn sương mù mạn sớm chiều.

Du Đào đã hoàn thành khóa học buổi sáng, nàng đi xuyên qua đám đệ tử thưa thớt, nhanh chóng đi qua cánh rừng tràn ngập khói sương, tầm mắt có chút băn khoăn.

Trước khi tới nơi, từ đằng xa nàng đã bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé ở trong Xuân Thâm Đài.

Nó lười biếng nằm trên đệm ngọc êm ái, híp mắt nửa dựa vào gối, nắng vàng ấm áp chiếu xuyên qua cành lá, nhuộm lên bộ lông nhung đen mềm mại một vệt nắng dịu dàng.

Cái đuôi nhung đen mềm mại không chút để ý đáp ở bên cạnh đài, lắc qua lắc lại, thản nhiên tản mạn.

!!

Nó thật sự đang ngủ bên trong cái tổ nhỏ mà nàng đã làm cho nó vào ngày hôm qua!

Du Đào cười đến cong cả mắt.

Nàng nhập tông môn đã được một tháng, mỗi ngày đều sẽ tới Xuân Thâm Đài để tu luyện, nơi này là nơi mà đại sư huynh sắp xếp cho nàng tu luyện, chỉ có một mình nàng thường tới đây, không có ai khác tới quấy rầy nàng.

Cho đến giữa trưa ngày hôm qua, Xuân Thâm Đài bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến, hơn nữa còn không chút khách khí mà bá chiếm lấy vị trí trung tâm đài tu luyện của nàng.

Một con mèo đen.

Du Đào gia nhập tông môn một tháng, về cơ bản nàng không giao lưu với bất kỳ ai, ngoại trừ việc tu luyện có chỗ nào không hiểu thì sẽ đi hỏi nhị sư huynh Hoa Liên.

Có lẽ là do tính cách nên nàng thích tu luyện một mình hơn.

Xuân Thâm Đài là một nơi rất tốt, nằm sâu bên trong rừng, hiếm khi có người đặt chân đến, Du Đào ở chỗ này một tháng cũng không gặp bất kỳ người nào đi nhầm vào chỗ này.

Du Đào quan sát kỹ con mèo đen này, chỉ cảm thấy này con mèo nhỏ này thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt màu vàng kim có chút phát quang, cái đuôi khẽ đung đưa, nhất cử nhất động ưu nhã dè dặt.

Mắt con mèo này vậy mà lại có vài phần tương tự người kia, như là tia nắng ban mai của ánh mặt trời.

Nàng hơi sửng sốt một chút rồi mỉm cười.

Hơn nữa con mèo đen đen này cũng không sợ người một chút nào, thấy nàng lại đây, nó chỉ lười biếng nâng mí mắt lên nhìn nàng một cái rồi sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục phơi nắng.

“Ngươi thật đáng yêu nha.” Du Đào chân thành nói.

Du Đào nghĩ thầm, con mèo nhỏ này chắc là nghe không hiểu tiếng người rồi.

Có lẽ là bởi vì một ít đặc điểm tương đồng đặc biệt, đối với việc nó bá chiếm tu luyện đài của mình Du Đào cũng không thấy khó chịu.

Du Đào ghé vào bên cạnh đài Ngọc Tử, tốt tính thương lượng với nó: “Tuy rằng ngươi rất đáng yêu, nhưng ta còn phải tu luyện đó, nơi này là nơi tu luyện của ta, ngươi tránh sang bên cạnh một chút được không?”

Giao tiếp với nó hiển nhiên là vô dụng.

Mèo đen lạnh lùng vốn lười phản ứng với nàng.

Du Đào lại đợi trong chốc lát, thấy nó không có phản ứng gì, nàng chỉ có thể động thủ bế nó lên.

Kết quả vừa mới vươn tay, nàng còn chưa đυ.ng tới lông tơ, không kịp phòng ngừa đã bị một móng vuốt hung hăng cào trúng, khiến nàng đau đến mức “Tê” một tiếng.

Mèo đen khẽ ngẩng đầu lên, đôi đồng tử thẳng đứng khẽ nheo lại, con ngươi vàng kim bất thiện nhìn chằm chằm nàng, móng vuốt sắc nhọn trên miếng đệm màu hồng lộ ra như đang cảnh cáo.

Du Đào chưa từ bỏ ý định, nàng lại lần nữa vươn tay.

Không hề bất ngờ lại thu hoạch được thêm hai “đường đỏ”.

Nói cũng nói không nghe, chạm vào cũng chạm không được, trải qua nửa canh giờ một người một mèo giằng co tra tấn nhau, Du Đào chỉ có thể lựa chọn ——

Dưới ánh mắt lạnh như băng của con mèo đen, nàng thử bò lên trên từng chút từng chút, tận lực rụt ở một bên ngọc đài mà tu luyện.

Một buổi trưa tu luyện nghẹn khuất khiến nàng eo đau gối nhức.

Kỳ thật nàng hoàn toàn có thể lười biếng không tu luyện, mấy ngày trước đây không biết là tu luyện sai ở đâu, khi tu luyện xong đan điền lại cảm thấy có chút đau đớn.

Nhị sư huynh Hoa Liên nói nàng nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục nhưng Du Đào cũng không chịu nghỉ ngơi.

Nàng vốn là một bé gái mồ côi, tư chất cũng vô cùng bình thường, có thể đi vào Vũ Xương Phái tu luyện đã được coi là cực kỳ may mắn, chưa nói đến việc còn có thể bái nhập dưới môn của Huyền Vũ Tử sư tôn, quả thực là đã mất đi không ít đại vận của nàng.

Bên dưới Huyền Vũ Tử môn tổng cộng có ba vị đệ tử, đại sư huynh Khương Hành Cảnh thực lực cao thâm khó đoán, nhị sư huynh Hoa Liên là một đan sư đại năng, tiểu sư huynh Úc Ly càng là trời sinh kiếm cốt.

Ba người ở Tu chân giới, người này nổi danh hơn người kia.

Nàng thì ngược lại, ngày nhập tông đó sau khi các sư phụ khác ở đại điện chọn xong chỉ còn dư lại có một mình nàng không ai nhận.

Có thể nói, nàng trở thành đồ đệ Huyền Vũ Tử môn quả thực là làm sư môn hổ thẹn.

Du Đào cũng không muốn làm sư phụ bởi vì có một đồ đệ như nàng mà bị mất mặt, cho nên từ ngày bắt đầu nàng nhập tông đến giờ vẫn luôn nỗ lực tu luyện.

Tuy rằng thiên phú của nàng thấp, nhưng nàng sẵn sàng nỗ lực tu luyện.

Tin tưởng về sau sẽ có một ngày, nàng cũng có thể trở thành người như các sư huynh của nàng!

Còn bây giờ sao……

Du Đào che lại vết cào trên mu bàn tay, bất lực nhắm mắt: Đây là kết cục của tu vi thấp, ngay cả một con mèo nàng cũng đánh không lại, tu luyện còn phải xem sắc mặt của một con mèo.

Điều này lại khiến cho nàng càng thêm kiên định phải quyết tâm tu luyện thật tốt.

Sớm muộn gì có một ngày nàng sẽ thuần phục con mèo đen này đến dễ bảo, chỉ biết kêu meo meo.