Chu Chiêu nhìn sọt cá đầy ắp, cũng không tham lam nữa, lau nước trên mặt, bò lên bờ.
"Nhị ca, chúng ta mau về nhà nấu số cá này thôi." Hắn cười híp mắt, vắt nước trên người.
Chu Phong chậm rãi đứng dậy, cởϊ áσ ngoài của mình ra, đưa cho hắn, nói: "Nào, mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."
Chu Chiêu vỗ vào ngực mình: "Không sao đâu, chúng ta về nhà trước đã."
Chu Phong cũng không nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp khoác áo lên người hắn.
Áo vừa khoác lên người đã bị ướt, Chu Chiêu cũng không đưa áo lại cho hắn nữa.
Hai người cõng sọt cá, cùng nhau vội vã về nhà.
Trên đường về, Chu Chiêu và Chu Phong đυ.ng mặt hai đứa con trai của nhà họ Mạnh ở phía nam thôn, một đứa tên là Mạnh lão tam, một đứa tên là Mạnh lão tứ.
Hai đứa nhỏ này trạc tuổi Chu Chiêu, ngày thường cùng cha mẹ khinh thường nhà họ Chu.
Hai đứa thấy cá trong sọt của Chu Chiêu thì ngẩn người ra: "Chu Chiêu, các ngươi ở đâu ra mà có nhiều cá thế?!"
Chu Chiêu hừ lạnh một tiếng: "Đây là cá trong ao nhà ta, cái gì mà ở đâu ra!"
Bởi vì cái ao này rất dễ bốc mùi hôi thối nên người bán đất đã tiện thể cho luôn cái ao này cho nhà họ Chu, coi như là tặng.
Mạnh lão tam và Mạnh lão tứ khinh bỉ nhìn hắn: "Nói bậy, cái ao nhà ngươi nếu không có mưa thì hôi thối như hầm phân, sao có thể có cá được!"
Chu Chiêu lười đôi co với bọn chúng, trực tiếp bước qua bọn chúng đi về phía trước: "Các ngươi không tin thì thôi!"
Chu Phong vội vàng đi theo sau hắn.
Mạnh lão tam và Mạnh lão tứ thấy Chu Chiêu như vậy thì trong lòng rất khó chịu.
Bọn chúng sải bước tiến lên, túm lấy vạt áo Chu Phong kéo lại: "Ê, đây không phải là thằng mù sao? Không lẽ bây giờ ngươi cũng có thể bắt cá rồi?"
Nói xong, hung hăng đẩy Chu Phong ngã xuống đất.
Chu Chiêu thấy vậy thì sững sờ, tức giận đi đến trước mặt hai đứa, quát lớn: "Các ngươi muốn làm gì?!"
Mạnh lão tam chống nạnh, hừ lạnh một tiếng: "Không muốn làm gì, chỉ là thấy các ngươi ngứa mắt muốn dạy cho các ngươi một bài học thôi."
Nhà họ Mạnh ở thôn Trường Lưu coi như là giàu có, nên hai đứa con trai này ở trong thôn cũng là những kẻ hay bắt nạt, ngày thường thích bắt nạt những nhà hiền lành chất phác như nhà họ Chu.
Trước đây Chu Chiêu và Chu Phong rất ít khi ra ngoài, không đυ.ng mặt bọn chúng, bây giờ bị bọn chúng tóm được, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chu Phong tức giận vô cùng, quát lớn: "Ta nói cho các ngươi biết, tốt nhất đừng có chọc giận bọn ta! Nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Mạnh lão tam vênh váo lè lưỡi cười nhạo: “Nếu không thì đánh bọn ta chắc?"
Lời hắn ta vừa dứt, trên mặt đột nhiên bị ăn một cú đấm.
"Bốp" một tiếng vang lên, Mạnh lão tam trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, ôm lấy gò má sưng đỏ kêu đau: "A! Ai đánh ta?!"
Chu Chiêu thấy vậy cũng giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu Phong đang lạnh lùng nhìn.
Mạnh lão tam và Mạnh lão tứ cũng nhìn thấy, đều chỉ vào hắn mắng: "Ngươi cái thằng mù, vậy mà cũng biết đánh người, đợi đấy xem bọn ta có xử lý ngươi không!"
Chu Phong mặt không chút biểu cảm, ánh mắt sắc bén, đột nhiên rút một con dao liềm ra dí vào cổ họng Mạnh lão tứ, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn xử lý ta thế nào?"
Mạnh lão tứ sợ hãi, hắn ta cúi đầu nhìn con dao liềm trên cổ mình, run rẩy nói: "Ngươi dám?!"
Ánh mắt Chu Phong càng thêm lạnh lẽo, hắn tăng thêm lực đạo, lưỡi dao cứa vào cổ Mạnh lão tứ một đường.
Máu tươi từ từ chảy ra.
Mạnh lão tứ đau đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng biết sợ: "Chu Phong, Chu Phong, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi cứa nữa là chết người đấy!"
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Chu Phong hiện lên vẻ tàn nhẫn, trầm giọng nói: "Muốn ta buông tay, hai đứa ngươi quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi bọn ta hai cái."
Ép người khác dập đầu xin lỗi là thủ đoạn thường thấy của hai anh em nhà họ Mạnh.
Hôm nay Chu Phong đã trả lại cho bọn chúng.
Mạnh lão tam và Mạnh lão tứ rõ ràng là không muốn.
Chu Phong lại tăng thêm lực đạo, lưỡi dao như muốn ghim sâu vào da thịt, dường như chỉ cần tiến thêm vài phần nữa là có thể cắt đứt động mạch của hắn ta.
"Được, bọn ta nghe lời các ngươi, quỳ!" Mạnh lão tứ sợ hãi kêu to, chẳng mấy chốc trong quần đã ướt sũng, hắn ta bị dọa tè ra quần.
"Tứ đệ?!" Mạnh lão tam thấy vậy thì chết đứng tại chỗ.
Chu Phong ngửi thấy mùi khai, chậm chạp buông Mạnh lão tứ ra.
Mạnh lão tứ vội vàng kéo Mạnh lão tam lại thật sự dập đầu xin lỗi Chu Phong hai cái.
Chu Phong thấy vậy, cất dao liềm, dẫn theo Chu Chiêu đang ngơ ngác bỏ đi.
Chu Chiêu đi theo sau hắn, dần dần hoàn hồn, kinh ngạc nói: "Nhị ca, mắt của huynh khỏi rồi?!"
Chu Phong nhìn về phía trước, khuôn mặt vốn lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ừm, khỏi rồi, vừa nãy lúc Mạnh lão tam đẩy ta, ta bỗng nhiên cảm thấy mắt đau nhói, sau đó mở mắt ra thì thấy mọi thứ đều rõ ràng."
Chu Chiêu mừng rỡ: "Thật tốt quá, nhị ca, mắt của huynh cuối cùng cũng nhìn thấy rồi."
Chu Phong mỉm cười: "Khoảng thời gian chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ cũng khó chịu lắm, may mà bây giờ đã khỏi hẳn rồi."
Chu Chiêu tiến lên nhìn vào mắt nhị ca mình, vẫn tinh hắn sáng ngời như trước, trong lòng tràn đầy vui mừng, suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ: "Nhị ca, mau, chúng ta mau về nhà báo tin vui này cho mẹ biết."
Chu Phong mỉm cười gật đầu.
Hai người vui mừng phấn khởi trở về nhà.
"Mẹ! Đại ca! Đại tẩu!"
Đỗ Vãn Xuân và Chu Đại nương đang ở sân sau cùng nhau chưng cất hương lộ, nghe thấy tiếng gọi thì vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Chu Chiêu cõng một sọt cá đầy ắp trở về.
Chu Đại nương kinh ngạc, vội vàng chạy ra sân trước, nhìn những con cá sống tung tăng trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: "Chiêu Nhi, con lấy ở đâu ra mà có nhiều cá thế?!"