Chương 30: Suýt nữa thì hôn

Đỗ Vãn Xuân nghe vậy tim đập thình thịch, nhất là khi nhớ đến tối hôm đó nhìn thấy Chu Thụy Uyên thay quần áo, trái tim trong l*иg ngực như muốn nhảy ra ngoài.

Chu đại nương kéo tay nàng cười nói: "Vãn Xuân con đừng quá căng thẳng, Thụy Uyên là đứa trẻ biết thương người."

Đỗ Vãn Xuân gật đầu, điều này nàng biết, từ khi về nhà chồng Chu Thụy Uyên luôn đối xử với nàng rất tốt.

Chu đại nương sau đó lại ghé vào tai nàng nói nhỏ vài câu, mấy câu này còn táo bạo hơn cả lúc nãy.

Đỗ Vãn Xuân nghe xong suýt chút nữa thì che mặt, sau đó ôm giỏ trứng vịt chạy vào nhà.

Chu đại nương nhìn theo bóng lưng nàng, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Đêm xuống, Đỗ Vãn Xuân vì nghĩ đến lời Chu đại nương nói mà mãi vẫn chưa vào nhà.

Chu Thụy Uyên đẩy xe lăn đến tìm nàng: "Nương tử, trời đã tối rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Nghe tiếng gọi, Đỗ Vãn Xuân nghiêng người, quay đầu nhìn về phía sau.

Đêm nay trăng thật đẹp, ánh trăng bạc như một lớp sương mỏng nhẹ nhàng phủ lên người Chu Thụy Uyên, khiến làn da hắn trắng trong như ngọc.

"Tướng công, huynh còn chưa ngủ sao?" Đỗ Vãn Xuân chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cạnh hắn.

Chu Thụy Uyên khoác chiếc áo dài trên người mình lên vai nàng, dịu dàng nói: "Đêm khuya gió lạnh, nàng cẩn thận cảm lạnh."

Chiếc áo khoác ngoài của hắn tuy chỉ là một chiếc áo vải bông màu xám giản dị, nhưng lại thoang thoảng huân hương thanh khiết, khi cầm trong tay mềm mại dễ chịu.

Đỗ Vãn Xuân kéo chiếc áo choàng lên vai, nhìn thấy cuốn sách trên đầu gối hắn, vội vàng hỏi: "Tướng công đêm nay lại tiếp tục đọc sách ở phòng ngoài sao?"

Chu Thụy Uyên nắm chặt cuốn sách trong tay, ngẩng đầu nhìn những vì sao ngoài trời, gật đầu: "Ừ, nàng vào nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ vào."

Đỗ Vãn Xuân không rời đi, nàng cong mi cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay chống cằm, cùng nhìn lên bầu trời đầy sao, cười nói: "Ta đọc sách cùng tướng công."

Chu Thụy Uyên nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn thấy nụ cười trong veo trên gương mặt nghiêng nghiêng ấy, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn so với lúc nãy, nói: "Nàng biết chữ sao?"

Đỗ Vãn Xuân gật đầu: "Hồi nhỏ mẹ có dạy ta, nhưng đã lâu rồi không viết, cũng không nhớ rõ lắm."

Chu Thụy Uyên xoay người, lấy từ trên bàn một cây bút lông và một chén nước: “Để ta dạy nàng."

Đỗ Vãn Xuân ngẩng đầu nhìn hắn, cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: "Thật sao?"

Chu Thụy Uyên đẩy ghế, chậm rãi đi đến chiếc bàn đá trong sân, đặt bút lông và chén nước lên bàn: "Lại đây nào."

Đỗ Vãn Xuân vội vàng đứng dậy, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh hắn: "Đa tạ tướng công."

Chu Thụy Uyên chấm bút lông vào nước, chậm rãi viết ba chữ "Đỗ Vãn Xuân" lên mặt bàn đá.

Gia đình bọn họ từ khi chuyển đến thôn Trường Lưu, vì nghèo khó nên không mua nổi giấy bút, chỉ có thể dùng cây bút lông cũ kỹ này chấm nước viết chữ lên mặt đá để luyện tập.

Mặt đá màu xám đen, chữ viết bằng nước dưới ánh trăng, lấp lánh ánh sáng mờ ảo.

Đỗ Vãn Xuân cảm thấy thật kỳ diệu, vội vàng nhận lấy cây bút lông từ tay Chu Thụy Uyên, nắn nót viết tên mình.

Có lẽ vì đã lâu không viết, nên chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất xấu.

Nàng thở dài, cầm bút, than thở: "Chữ của ta xấu quá."

"Đừng vội, từ từ sẽ quen." Chu Thụy Uyên đi đến phía sau nàng, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm bút của nàng.

Bàn tay hắn rộng lớn và ấm áp, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Đỗ Vãn Xuân.

Đỗ Vãn Xuân ngẩn ngơ nhìn bàn tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ mu bàn tay truyền đến, đầu ngón tay vô tình chạm vào da thịt mềm mại của hắn.

"Nàng di chuyển theo tay ta, từng nét một mà viết." Chu Thụy Uyên ghé sát tai nàng, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào vành tai nàng, ngứa ngáy, khiến cả người nàng như có dòng điện chạy qua.

Đỗ Vãn Xuân nhất thời có hơi ngẩn ngơ, để mặc hắn nắm tay mình viết chữ trên mặt bàn đá, đến khi hoàn hồn, chữ đã viết xong.

Chu Thụy Uyên nhìn nàng, dịu dàng hỏi: "Nàng đã biết viết chưa?"

Đỗ Vãn Xuân vội vàng hoàn hồn, gật đầu: "Biết viết rồi."

Chu Thụy Uyên nghe vậy, định rút tay về.

Đỗ Vãn Xuân lại nói: "Tướng công, huynh có thể dạy ta viết tên của huynh được không?"

"Tên của ta?" Chu Thụy Uyên hỏi.

Đỗ Vãn Xuân gật đầu: "Vâng, tên của huynh."

"Được, ta dạy nàng." Chu Thụy Uyên cúi người, nắm lấy tay nàng một lần nữa, từng nét từng nét viết ra chữ "Chu".

Chữ của Chu Thụy Uyên rất đẹp, ngay ngắn, phóng khoáng, nét chữ rõ ràng hơn hẳn so với những người đọc sách bình thường.

Đỗ Vãn Xuân học rất chăm chú, ghi nhớ từng nét bút vào trong lòng.

Đến khi viết đến chữ cuối cùng, Đỗ Vãn Xuân không tự chủ được nghiêng đầu nhìn Chu Thụy Uyên đang ở bên cạnh.

Họ ở rất gần nhau, Đỗ Vãn Xuân thậm chí có thể đếm được hàng mi dài của hắn.

"Nàng đã học được chưa?" Chu Thụy Uyên nắm tay nàng, cũng nghiêng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, gần trong gang tấc, dường như chỉ cần tiến thêm một chút nữa, đôi môi của hai người sẽ chạm vào nhau.