Chương 3: Lần đầu gặp mặt

"Chu thẩm thẩm."

Đỗ Vãn Xuân nhỏ giọng chào.

Chu đại nương nhìn Đỗ Vãn Xuân, đôi mắt trong veo bỗng lộ vẻ kinh ngạc, bà sải bước tiến lên nắm chặt tay Đỗ Vãn Xuân, nhìn cổ tay gầy gò của nàng, khàn giọng nói: "Sao con bé này lại gầy như vậy, gầy trơ cả xương rồi."

Bà mối Liễu ở bên cạnh nói: "Con bé này chịu nhiều khổ lắm, người mẹ kế kia không phải người tốt, bà ta thấy giờ xuất giá đã định là giờ ngọ, lại vì muốn đuổi con bé đi sớm, nên sáng sớm đã bảo ta đưa đến đây."

Chu đại nương ngẩng đầu nhìn bà mối Liễu nói lời cảm ơn: "Đa tạ Liễu thẩm tử."

Bà mối Liễu cười nói: "Thôi nào, hôm nay là ngày vui, mau đón người vào nhà đi!"

Chu đại nương gật đầu: "Ừ, đi, vào nhà."

Nói xong, bà kéo Đỗ Vãn Xuân đi vào nhà, trên mặt và trong lòng đều tràn đầy vui mừng.

Nhà họ Chu hiện tại nghèo rớt mồng tơi, căn bản không có tiền cưới vợ, hôn sự này với nhà họ Đỗ cũng coi như là may mắn lắm rồi.

Lưu thị nhà họ Đỗ tìm một bà mối để mai mối cho con gái, bà mối kia tìm được một lão góa vợ hơn bốn mươi tuổi ở thôn Trường Lưu. Một cô gái mười mấy tuổi đầu mà gả cho lão già đó, thật là không ra thể thống gì!

Chu đại nương biết chuyện này, rất thương con bé, bèn tìm bà mối Liễu đến nhà họ Đỗ trước một bước để hỏi han, xem họ có đồng ý gả con gái cho nhà mình hay không.

Chỉ là nhà bà nghèo, không có sính lễ.

Lưu thị muốn tống khứ Đỗ Vãn Xuân đi cho khuất mắt, không cần suy nghĩ liền đồng ý.

Chu đại nương biết được, liền lấy số bạc ít ỏi trong nhà mua hai chiếc chăn bông mới đặt vào phòng con trai cả.

Dù nghèo khó như vậy, Chu đại nương vẫn mua một ít giấy đỏ, dán một chữ Hỷ trước nhà.

Đỗ Vãn Xuân bước vào nhà, ngẩng đầu liền nhìn thấy chữ Hỷ đỏ chói.

Thật kỳ lạ, căn nhà nhỏ tối tăm ảm đạm, có chữ Hỷ này bỗng chốc trở nên sinh động hẳn lên.

Chu đại nương vội vàng gọi vào trong nhà: "Phong nhi! Chiêu nhi! Mau ra chào tẩu tẩu nào!"

Giọng Chu đại nương vừa dứt, từ trong nhà sau đi ra hai thiếu niên.

Một người trạc mười bốn, mười lăm tuổi, tên Chu Phong, là lão nhị, người còn lại trạc mười hai, mười ba tuổi, tên Chu Chiêu, là lão tam.

Lão nhị bị mù, còn lão tam thì bị điếc.

Lão nhị ra hiệu cho lão tam, lão tam liền dìu lão nhị đến trước mặt Đỗ Vãn Xuân.

"Chào tẩu tẩu ạ." Hai người đồng loạt hành lễ.

Hai anh em họ có dung mạo khá giống nhau, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng trẻo, dáng người cao ráo, nếu đặt trong cả huyện An Thành thì cũng được xem là những chàng trai tuấn tú hiếm có.

Đỗ Vãn Xuân vội vàng cười đáp: "Chào nhị đệ, tam đệ."

Chu đại nương đi đến giữa hai người, hỏi Chu Phong: "Đại ca con đâu?"

Bà tiện thể ra hiệu cho Chu Chiêu.

Chu Phong còn chưa kịp trả lời, Chu Chiêu đã nhanh nhảu đáp: "Đại ca đang ở trong phòng."

Đỗ Vãn Xuân nghe cậu bé đối đáp trôi chảy, trong lòng có chút bất ngờ, liền hỏi: "Tam đệ biết nói chuyện sao?"

Chu Chiêu không nghe thấy, Chu Phong nghe vậy liền cười nói: "Thưa tẩu tẩu, tam đệ trước kia không bị điếc, nên vẫn biết nói chuyện."

Đỗ Vãn Xuân giật mình kinh ngạc, chỉ nghe Chu đại nương đi đến bên cạnh nàng nói: "Chiêu nhi và Phong nhi trước kia đều khỏe mạnh, nhưng vì gặp chút biến cố nên mới thành ra nông nỗi này."

"Biến cố gì vậy ạ?" Đỗ Vãn Xuân tò mò hỏi.

Chu đại nương cụp mắt xuống, ánh mắt trở nên sâu thẳm, im lặng hồi lâu sau, bà kéo tay Đỗ Vãn Xuân chuyển chủ đề: "Vãn Xuân à, con chịu thiệt thòi rồi, hôn sự này quả thật là gấp gáp, sau này, chúng ta nhất định sẽ bù đắp lại cho con gấp bội!"

Đỗ Vãn Xuân mỉm cười, nàng vốn không để ý đến những thứ phù phiếm này, chỉ cần có thể rời khỏi nhà họ Đỗ, cái gì cũng tốt.

"Không sao đâu thẩm thẩm, con không để ý đâu ạ." Nàng mỉm cười nói.

Chu đại nương nhìn Đỗ Vãn Xuân hào phóng biết điều, trong lòng có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này không hề ngốc, bà nghĩ nhất định là Lưu thị vì muốn bắt nạt đứa nhỏ này nên mới cố tình phao tin đồn thất thiệt ra bên ngoài.

Lần này Chu đại nương vui như nhặt được bảo bối, bà nắm tay Đỗ Vãn Xuân đi vào trong nhà:

"Vãn Xuân à, Thụy Uyên nhà chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là chân cẳng bất tiện không đi lại được, nhưng mà đại phu nói, chân của nó vẫn còn có thể chữa trị."

Bà vừa nói, vừa vén rèm lên gọi vào trong: "Thụy Uyên, tân nương tử đến rồi đây."

Đỗ Vãn Xuân theo ánh mắt của bà nhìn vào trong, chỉ thấy căn phòng tối tăm được chiếu sáng bởi một ô cửa sổ nhỏ, bên cạnh cửa sổ có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi.

Nam nhân cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, để mặc cho tia nắng mỏng manh như làn khói tỏa sáng trên người.

Gương mặt anh tuấn, cả khuôn mặt như chìm trong màn sương mờ ảo, đẹp đến mức có phần không chân thật.